Dịch: Việt Dạ
Văn án:
Ba năm trước, Khi Ấu Nghiên không chịu nổi sự chiếm hữu cố chấp của Tần Phóng, cô dứt khoát chia tay rồi biến mất, ra nước ngoài và bặt vô âm tín.
Tần Phóng ngỡ rằng mình đã cưng chiều cô đến mức không ai trên đời này có thể yêu cô nhiều hơn anh. Anh tin chắc, sớm muộn gì cô cũng sẽ quay về.
Nhưng anh đã nhầm.
Một ngày, ngay trên sân khấu lớn, anh tận mắt thấy Khi Ấu Nghiên trong chiếc váy dài màu lam, tay nắm chặt tay một người đàn ông xa lạ. Hai người cùng ngồi trước cây đàn piano, diễn tấu khúc nhạc song tấu đầy ăn ý. Trên ngón tay cô, chiếc nhẫn kim cương lấp lánh như đang chói vào mắt anh.
Tần Phóng gần như phát điên: “Hắn là ai?”
“Vị hôn phu tôi.” Cô thản nhiên đáp.
Năm đó, Tần Phóng là con riêng bị nhà họ Tần chối bỏ. Khi trở lại gia tộc, chỉ có một người con gái dám đứng về phía anh. Cô gầy gò nhỏ bé nhưng đã chắn trước xe lăn của anh, nắm tay anh đi vào nhà thờ, dạy anh cầu nguyện, cùng anh chia sẻ nỗi đau.
Đó là quãng thời gian hiếm hoi anh cảm nhận được sự dịu dàng của cuộc đời.
Nhưng anh lại tự tay đánh mất nó.
Sau một vụ tai nạn núi lở, Tần Phóng vừa mất trí nhớ vừa bị tổn thương thị lực. Trong ký ức tan hoang của mình, thứ duy nhất còn sót lại là hình bóng của Khi Ấu Nghiên.
Anh không nhớ rõ mình là ai.
Chỉ nhớ mình yêu cô.
“A Nghiên, anh yêu em. Xin em, cũng hãy yêu anh.”
“Anh không tin vào thần thánh. Nhưng khi cùng em đứng trong nhà thờ năm ấy, anh đã âm thầm cầu xin.”
“Cầu xin Chúa để anh có thể hôn em khi em cười, lau nước mắt khi em khóc. Cầu được hôn lên đôi môi như trái anh đào của em, chạm vào linh hồn độc nhất vô nhị của em.”
“Hãy để anh trở thành tín đồ dưới tà váy em, dâng hiến trọn đời trung thành, nguyện chết cũng không quay đầu.”
Một tổng tài cố chấp, lạnh lùng, mạnh mẽ nhưng đầy vết thương × Một nghệ sĩ piano thanh lãnh, dịu dàng, luôn mềm lòng trước quá khứ