Thời Ấu Nghiên không ngờ rằng, ngay ngày đầu tiên trở về nước, cô lại gặp Tần Phóng.

Trong một cửa hàng đồ xa xỉ ở trung tâm Bạch Thành, ánh sáng đèn hắt lên những viên đá quý lấp lánh khiến người ta hoa mắt.

“Thưa cô, cô muốn thử chiếc vòng này chứ?” Nhân viên bán hàng lễ phép đưa món đồ về phía cô.

Ấu Nghiên vừa liếc mắt đã bị thu hút bởi chiếc vòng tay đặt trong tủ kính. Giá của nó không hề rẻ. Cô còn chưa kịp giơ tay lên thì khóe mắt đã vô thức bắt gặp một người, người mà cô không thể nào quên.

Tần Phóng đứng bên kia tiệm, thân hình cao gầy, đường nét sắc lạnh, chỉ nhìn từ bên mặt cũng đủ khiến người ta nhận ra. Bên cạnh anh là một cô gái trẻ mặc váy ngắn, đang chỉ trỏ vào các món trang sức trên kệ. Còn có cả Tần Lạc Lại - em gái anh.

Hai người vừa xoay người rời khỏi cửa hàng, chỉ còn cách ngoảnh đầu lại một chút nữa thôi. Tim Thời Ấu Nghiên như bị bóp nghẹt, cô gần như hoảng loạn đẩy cửa bước nhanh vào cửa hàng váy cưới bên cạnh.

Cô không quan tâm ánh nhìn kỳ lạ của nhân viên bán hàng, tay xách vội bộ váy gần nhất và lao vào phòng thử đồ. Đến khi nhận ra mình đang ôm một chiếc váy cưới được thêu tay tinh xảo, cô mới khẽ r*n rỉ.

Ngực phập phồng dữ dội, cô chỉ biết tự trách: "Lẽ ra hôm nay phải xem lịch mới đúng."

Khu trưng bày sang trọng vắng vẻ đến lặng người. Tiếng giày cao gót của Tần Lạc Lại vang lên cộc cộc, cô tiến lại gần.

“Anh, sao vậy? Không phải anh bảo về sớm sao?”

Tần Phóng đứng yên trước cửa hàng váy cưới, ánh mắt sắc như dao, nhìn chăm chú vào bên trong, ánh nhìn của một kẻ săn mồi khi đã phát hiện con mồi.

Thương hiệu váy cưới SW nổi tiếng vì chỉ thiết kế theo đơn đặt hàng riêng, mỗi mẫu váy đều do nhà thiết kế danh tiếng thực hiện, cao ngạo và độc quyền.

Tần Phóng bước vào, từng bước vững chãi và ung dung. Ánh đèn chiếu lên lớp vải lấp lánh khiến chiếc váy cưới trở nên lung linh, nhưng phản chiếu trên người anh lại khiến anh trông càng lạnh lẽo, sắc bén. Đôi mắt dài hẹp khẽ cụp xuống, đường viền cằm cứng cáp ẩn dưới bóng tối. Chiếc khuyên tai hình chữ thập bên tai phải loang ánh bạc dưới đèn.

Anh dừng lại, mím môi mỏng.

Tần Lạc Lại nghi hoặc hỏi: “Anh, sao lại vào tiệm váy cưới làm gì thế?”

Tần Phóng không trả lời. Ánh mắt anh dừng lại nơi cánh cửa phòng thử đồ, giọng nói bất ngờ dịu dàng khác lạ, thấp nhưng mang theo chút cưng chiều:

“Chờ chút.”

Thời gian trôi qua từng giây. Anh thi thoảng lại liếc đồng hồ, nhưng không nói thêm lời nào.

Đột nhiên, một đoạn nhạc piano vang lên, bản giai điệu mùa xuân, nhẹ nhàng, như khơi lại ký ức xa xôi. Nhưng âm thanh ấy nhanh chóng bị ngắt.

Tần Lạc Lại nhìn sang anh rồi nhìn về phía phòng thử đồ. Tần Phóng không nói gì, chỉ khẽ cong khóe môi. Anh nghiêng người, tựa nhẹ vào quầy, những sợi tóc mái rủ xuống che nửa gương mặt. Tay phải anh vuốt nhẹ lên vành tai, chạm vào chiếc khuyên, ánh mắt vẫn không rời cánh cửa phòng ấy.

Nhưng mãi không có ai bước ra.

Anh như đột ngột mất hết hứng thú. Quay lưng lại, anh lạnh nhạt nói:

“Về thôi, Lạc Lại.”

Bên trong phòng thử đồ, Thời Ấu Nghiên thở phào nhẹ nhõm.

Cô nhìn mình trong gương. Đôi mắt màu hổ phách vẫn còn nét lo lắng, môi khẽ mím, má ửng hồng. Cô cười giễu, nhìn gương mặt người con gái cổ điển trong gương cũng đang cười theo.

Cô vẫn ôm váy cưới chờ đợi bên trong, chú ý từng tiếng động ngoài kia. Không ngờ chuông điện thoại bất ngờ reo lên, lại là cuộc gọi rác.

May mà cô kịp tắt, chắc Tần Phóng không phát hiện ra.

Đợi thêm vài phút, cô mới cẩn thận bước ra, ngó nghiêng một lượt, xác nhận không thấy anh đâu mới ôm váy đi ra. Vì ngại ngùng, cô còn tranh thủ đăng ký làm thẻ thành viên.

Vừa bước ra khỏi cửa hàng, cô cảm thấy nhẹ cả lòng, môi cũng khẽ nở nụ cười.
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play