Giữa trung tâm thành phố Bạch Thành, trong một căn hộ cao cấp, Thời Ấu Nghiên đang luyện đàn piano.

Cô vừa tỉnh dậy sau một cơn ác mộng, mồ hôi lạnh thấm lưng. Sau đó dù cố thế nào cũng không ngủ lại được. Chỉ cần khẽ nhắm mắt, hình ảnh ban ngày liền ập về Tần Phóng, tay bê bết máu, nở một nụ cười lạnh lùng gọi cô đến gần. Gã đàn ông biến thái ấy, bao năm trôi qua, vẫn là một cơn ám ảnh trong tiềm thức cô.

Phòng đàn cách âm rất tốt, chuyên dùng để luyện tập nên sẽ không làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của bé Cuộn Cuộn trong phòng kế bên. Thời Ấu Nghiên chọn bản biến tấu theo chủ đề Paganini - một tác phẩm kỹ thuật cao, gồm 28 đoạn biến thể, thường được các nghệ sĩ dùng để biểu diễn trình độ.

Ngón tay cô thon dài vừa đủ, tỉ lệ đẹp, sinh ra để chơi piano. Vì luyện tập nhiều năm, đốt ngón tay hơi to hơn người thường, đầu ngón cũng dày hơn, dấu vết của thời gian và sự khổ luyện. Nhưng hôm nay, dù luyện đi luyện lại, cô vẫn thấy trạng thái không ổn. Đầu óc cứ lởn vởn hình ảnh Tần Phóng dùng dao rạch tay mình khiến ngón tay cô lỡ bấm sai một nốt. Cô dừng lại, khẽ cau mày, có chút bực dọc. Một lỗi cơ bản như thế, lẽ ra không nên xuất hiện.

Tần Phóng... gã biến thái ấy, dù nhiều năm trôi qua, vẫn để lại trong cô một vết thương tâm lý không nhỏ.

Thở dài, cô mang tay ngâm vào bát sữa dê ấm. Ngâm xong, tay mềm lại, cảm giác mỏi cũng dịu đi ít nhiều. Lau khô từng ngón tay một cách cẩn thận, cô mới tiện tay cầm điện thoại lên kiểm tra.

WeChat có vài tin nhắn chưa đọc, đều là của anh trai cô - Thời Ẩn Chi gửi từ tối qua.

Hôm qua, cô đáp chuyến bay đêm về nước. Sau khi ổn định xong mọi thứ, Thời Ẩn Chi liền đưa bé Cuộn Cuộn đến bệnh viện kiểm tra để chuẩn bị tiêm vắc-xin. Còn cô thì bận chọn lễ phục cho buổi biểu diễn âm nhạc sắp tới.

Cuộn Cuộn là bé trai năm nay vừa tròn bốn tuổi, hơi nhỏ con so với các bạn cùng trang lứa. Ban đầu, Thời Ấu Nghiên dự định đưa bé định cư lâu dài tại Nhật. Không ngờ bé lại được chẩn đoán mắc chứng teo tủy cơ - một căn bệnh hiếm gặp, rất khó chữa.

Dù đã dùng thuốc ngoại nhập phổ biến nhất nhưng hiệu quả rất kém. May mắn thay, tháng trước một công ty dược trong nước đã phát triển thành công loại vắc-xin GR, có khả năng chữa khỏi bệnh với tỉ lệ lên đến 98%, chỉ cần tiêm mười mũi.

Với Thời Ấu Nghiên, tin này chẳng khác nào ánh sáng nơi cuối đường hầm. Cô không đắn đo lấy một giây, lập tức đưa Cuộn Cuộn quay về nước để chạy chữa.

Cô mở ảnh và báo cáo anh trai gửi. Kết quả kiểm tra của Cuộn Cuộn tạm ổn. Cuối cùng là một tin nhắn thoại.

Giọng Thời Ẩn Chi vang lên:
“GR - loại vắc-xin vừa mới nghiên cứu thành công ấy, công ty Dược Ngoại Thuyền tài chính gặp khó khăn, bị Dược Trung Thư mua lại rồi.”

Nghe tới đây, bàn tay cô khựng lại. GR - vắc-xin cứu mạng con cô, hiện tại lại rơi vào tay Dược Trung Thư. Mà Dược Trung Thư... là công ty con của Tần thị.

Tay cô run nhẹ. Cô ném điện thoại lên ghế sofa rồi ngồi thừ ra, thật lâu sau mới bật ra một câu chửi rủa gần như nghiến răng:

“Đồ biến thái, Tần Phóng.”

Nói rồi cô đá văng dép, nằm vật lên sofa, ôm gối trong tư thế buông xuôi. Cô biết rõ, GR là vắc-xin giới hạn. Trên thế giới, có hàng nghìn đứa trẻ mắc bệnh như Cuộn Cuộn đang chờ được cứu sống. Nếu Tần Phóng thật sự can thiệp, chỉ một lời nói của anh ta thôi, con cô có thể mất cơ hội.

Ngay lúc tâm trạng đang rối bời, chuông cửa reo vang.

Camera cửa hiện rõ một gương mặt mà cô chưa từng muốn thấy lại - Tần Phóng.
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play