Hai giờ sáng.

Tần Phóng vừa khâu xong vết thương ở bệnh viện, không nói một lời, đi thẳng ra bãi đậu xe.

Phía sau, Tần Lạc mang giày cao gót chạy theo, vừa thở dốc vừa gọi với: “Anh! Anh vừa mới khâu xong, còn định lái xe đi đâu nữa? Chờ em với!”

Tần Phóng không buồn quay lại, chỉ lạnh nhạt đáp: “Tự em lái xe về.”

Chiếc xe của anh vút đi trong đêm, để lại Tần Lạc và tiếng giày lạch cạch phía sau.

Đêm khuya, đường đèo vắng tanh. Xe càng chạy, Tần Phóng càng tăng tốc. Anh không hiểu nổi chỉ ba năm thôi, vì sao mọi thứ lại thay đổi đến mức này?

Người con gái từng đau lòng vì anh, từng quay lại mỗi lần anh mềm lòng… vậy mà giờ dám thờ ơ bỏ đi không quay đầu lại?

Tần Phóng cắn răng.

Chắc chắn là vì Thạch Sâm Trạch.

May mà gã đó chết rồi.

Xe dừng lại ở lưng chừng núi. Anh lấy từ ghế phụ ra chiếc vòng tay ban nãy Thời Ấu Nghiên vừa nhìn, chiếc có viên ngọc nhỏ gắn vào, dưới ánh trăng càng sáng rực rỡ.

Anh từng nghĩ cô vẫn như xưa: miệng cứng, lòng mềm. Nói đi rồi sẽ quay lại. Vì vậy, anh mới rạch tay, đợi máu chảy ròng, chỉ để chờ cô quay lại. Anh không dám rời đi. Lỡ như cô đổi ý rồi không tìm thấy anh thì sao?

Nhưng chờ đến khi trung tâm thương mại tắt đèn, cô vẫn không quay lại.

Nếu không phải Tần Lạc vừa khóc vừa làm loạn, có lẽ anh vẫn sẽ đứng mãi ở đó đến sáng.

Tần Phóng châm thuốc, đốm lửa nhỏ lập lòe giữa bóng đêm.

"Thật là đau lòng vô ích..." Anh nghĩ.

Con đường vắng lặng, sao đêm sáng rõ nhưng xa vời vợi.

Tàn thuốc dưới chân mỗi lúc một nhiều.

Không biết đã hút đến điếu thứ mấy thì điện thoại đổ chuông - là Giang Độ.

Tần Phóng chẳng cần đoán cũng biết chắc Tần Lạc lại gọi cho cậu ta, nên tắt máy luôn.

WeChat ngay sau đó hiện lên một dòng tin nhắn từ Giang Độ:
‘Thời Ấu Nghiên có con, cậu biết không?’

Chỉ một câu thôi mà khiến tim Tần Phóng như bị bóp nghẹt.

Anh giật phắt điếu thuốc, không do dự gọi lại.

Chưa tới hai giây, đầu dây kia đã bắt máy.

Giọng Giang Độ vang lên cợt nhả: “Cuối cùng cũng chịu bắt máy? Ba cậu vui lắm đó, hóa ra vẫn là nhờ Thời Ấu Nghiên ra tay mới có tác dụng.”

Tần Phóng gằn giọng: “Bớt nhảm. Câu đó trên WeChat… thật hay đùa? Cô ấy có con thật à?”

“Cam đoan là thật! Nhưng không phải tôi nói trước đâu. Là An An, vợ tôi hôm đi trực ở bệnh viện gặp Thời Ẩn Chi mang theo một đứa bé, hỏi vài câu mới biết là con của Thời Ấu Nghiên.”

Giang Độ vừa nói vừa cười đắc ý.

Nhưng rồi giọng anh ta chùng xuống, có phần thương hại: “Nên tôi khuyên cậu, đừng cứ ôm một cái cây mà thắt cổ mãi. Thời Ấu Nghiên từ đầu đã chẳng để cậu vào mắt. Giờ thì con cô ấy cũng có rồi…”

Tần Phóng siết chặt điện thoại, gân xanh nổi đầy tay.

Anh cúi đầu, cả người như căng ra đến cực điểm, hơi thở tràn ngập bạo nộ.

Ba năm qua.

Anh như thằng điên tìm cô khắp nơi.

Không màng sĩ diện, không màng thân phận, từng quỳ trước cổng nhà Thời gia chỉ để xin một tin tức.

Còn cô thì sao?

Người anh đặt ở vị trí cao nhất, lại có thể lạnh lùng rời đi, thậm chí… lấy chồng, có con với người khác?

Tần Phóng ngước mắt.

Dưới kia là vực sâu. Một khoảnh khắc, anh thật sự muốn kéo cô cùng nhảy xuống.

Sao cô dám?

Sao có thể tàn nhẫn đến vậy?

Giọng Giang Độ vẫn đều đều ở đầu dây bên kia, nói gì đó về tình yêu và buông bỏ.

Tần Phóng chẳng buồn nghe nữa.

Anh mở cửa xe, dập máy, ném điện thoại sang ghế phụ, đạp ga.

Chiếc Maybach gầm rú trên đường đèo giữa đêm khuya.

Anh phải gặp cô. Ngay bây giờ. Lập tức.
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play