Trong lòng Mạnh Thu có một cái cân, quần áo kia rõ ràng là do cô làm bẩn, không thể đổ lỗi lên người Triệu Hi Đình được.

Cô không thực sự chụp hóa đơn gửi anh ta.

Mấy ngày gần đây, Kiều Nhụy bỗng dưng mê mẩn chuyện mời khách.

Cát Tĩnh Trang vô duyên vô cớ được ăn ké mấy bữa KFC do Kiều Nhụy bao, no đến mức nằm ườn trên giường xoa bụng, không chịu dậy đi ăn đêm nữa.

Một mối tình không mấy tốt đẹp luôn để lại dư âm trong lòng.

Mạnh Thu mềm lòng, biết rõ Kiều Nhụy tiêu tiền xả giận chỉ vì muốn lấp đầy khoảng trống sau khi thất tình. Cô liền dốc sức đi theo bầu bạn với quân tử, trưa vừa ăn món Thái xong, tối lại bị lôi xuống tầng hầm của Đại Thế Kỷ ăn đồ nướng Hàn Quốc.

Các loại gia vị phong phú nhưng không hợp khẩu vị.

Trùng hợp là, Kiều Nhụy gặp được bạn.

Cô bạn kia ăn mặc giống mấy hotgirl mạng chuyên chia sẻ OOTD (Outfit Of The Day), phong cách táo bạo, dáng người cao ráo.

“Tiểu Kiều!” Người dẫn đầu xách một chiếc túi lông đen, mừng rỡ kêu lên, chân vừa thon vừa dài: “Đang định liên lạc với cậu, không ngờ lại gặp ở đây, thật bất ngờ!”

Kiều Nhụy cũng rất bất ngờ, cười rồi chạy tới ôm lấy cô bạn:

“Cậu về nước từ bao giờ vậy?”

Hai người trò chuyện chừng bốn, năm phút, bạn của Kiều Nhụy bỗng nhiên bước đến khoác lấy cánh tay của Mạnh Thu, tỏ ra thân thiết như quen biết từ lâu, nhiệt tình nói:

“Tầng trên có phòng riêng đấy, chị gái đi cùng nhé? Toàn người trẻ cả, có vài bạn bên Đại học Trung ương Tài chính, còn có mấy anh bên Columbia với NYU (New York University – Đại học New York), toàn là sinh viên giỏi trong top QS toàn cầu (Quacquarelli Symonds, tổ chức xếp hạng đại học uy tín toàn cầu) ... Mọi người đều có nền tảng học vấn tương đương, chắc không có khoảng cách khi giao lưu đâu.”

Mạnh Thu không đến mức sợ xã giao, chỉ là ngại phiền phức. Kiều Nhụy biết cô có ý định thi cao học ở nước ngoài, liền xúi giục thêm vài câu, bảo sau này thật sự sang Mỹ thì quen biết thêm vài người cũng tốt, ít ra có người để nhờ vả.

Mạnh Thu nửa từ chối, nửa bị lôi đi.

Khu Đại Thế Kỷ được xem là khu mới của Yến Thành.

Các chuỗi live house và quán bar mới mở như Kỷ Lý Đình, Thập Túy, Kho Nhạc Phố Số 9 đều nằm ở đây, trùng hợp là Yến Thành tập trung rất nhiều trường đại học và doanh nghiệp trong top 500 toàn cầu, nên khu này toàn là giới trẻ lui tới.

Nhưng giới trẻ cũng có giới trẻ này, giới trẻ kia. Ví dụ như Kỷ Lý Đình không có điều kiện chi tiêu gì, chỉ cần có ghế là vào được, nên là nơi đông người nhất. Không giống như All Going có mức chi tiêu tối thiểu, một đêm tốn vài vạn là chuyện bình thường, xe thể thao đậu dưới lầu cái nào cũng long lanh hơn cái nào, bên trong ai cũng muốn thể hiện độ chịu chơi, chưa biết chừng người thân nào đó còn là nhân vật tầm cỡ.

Cả con phố ánh sáng chập chờn, âm trầm từ loa rung chuyển cả mép tường, chỉ cần một vệt sáng lọt ra thôi cũng đủ khiến người ta hoa mắt chóng mặt.

Người bạn của Kiều Nhụy tên là Chu Nặc Nặc, họ dẫn Mạnh Thu đến chính là All Going.

All Going nằm ở tầng 12 tòa A của tòa nhà Đầu tư Hằng Lệ, lễ tân nữ ở đây còn xinh đẹp và trang nhã hơn cả người mẫu trong lễ khai trương trung tâm thương mại.

Lễ tân dường như quen với Chu Nặc Nặc, cô ta chỉ nói một câu “thêm vài chai rượu nữa” mà không cần báo số phòng, đối phương đã lập tức cúi đầu lễ phép gật đầu.

Chu Nặc Nặc khẽ nói với Mạnh Thu:

“Trong phòng có Sprite đó, nếu tửu lượng không tốt thì cứ cắn răng nói là đang uống Mao Đài.”

Mạnh Thu bật cười, trong lòng bỗng sinh ra vài phần thiện cảm với Chu Nặc Nặc.

Ấn tượng của Mạnh Thu về quán bar chỉ tồn tại trong phim truyền hình, cô không ngờ trong phòng riêng lại có cả sàn nhảy cỡ nhỏ. Bên trái sàn nhảy là một cái lồng bỏ trống, cao chừng hai mét, vừa đủ cho hai, ba người đứng, chính giữa đặt một chiếc ghế đẩu tròn.

Kiều Nhụy ghé sát tai cô cười nói:

“Nhìn là biết cậu là thỏ trắng được dạy dỗ nghiêm khắc, chưa bao giờ đụng phải cà rốt độc. Cái lồng kia là để người ta nhảy thoát y đấy.”

Tim Mạnh Thu nóng bừng, bị một câu nói ấy chọc cho giật thót, vội quay mặt đi.

Bên phải sàn nhảy là một cầu thang xoắn ốc, trên tầng hai khu đại sảnh có một bàn bi-a, bên cạnh còn có một phòng chơi bài bán mở, trên lan can đặt đĩa trái cây.

Ánh mắt Mạnh Thu liếc về bên trái, khựng lại.

Triệu Hi Đình tựa nghiêng vào tường, dáng người cao gầy lẩn khuất mơ hồ trong ánh đèn đỏ tím lờ mờ. Anh mặc một chiếc sơ mi đen, gần như hòa vào màn đêm, chỉ có đôi tay trắng như ngọc là nổi bật, hai đầu ngón tay kẹp một chấm đỏ rực, hình như lúc này mới trông thấy cô, cụp mắt xuống, hững hờ hút thuốc.

Mạnh Thu cảm thấy anh cô độc như một vị phán quan của thế giới, rõ ràng là ở nơi hoang đàng sa đọa, nhưng lại nổi bật đến rạch ròi.

Ánh mắt anh nhìn cô lúc này cũng hết sức xa lạ, tựa như người xa lạ chưa từng quen biết.

Một người đàn ông mặc đồ thể thao trắng đưa cho anh một cây gậy bi-a, nói vài câu, tay còn khoác lên vai Triệu Hi Đình, Triệu Hi Đình dụi tắt thuốc rồi rời đi.

Chu Nặc Nặc cởi chiếc áo khoác lông đen bên ngoài, bên trong là một lớp vải lót mỏng, phối với váy ôm đen có viền bèo. Kiểu ăn mặc này nếu đặt lên người người khác thì có phần lòe loẹt, nhưng trên người con gái nhà giàu như cô thì không bộ đồ nào dìm được khí chất ngạo nghễ.

Mạnh Thu bỗng nhiên nhớ đến Chương Tông, lại nhớ đến chiếc băng đô màu hồng bên gối của Lâm Diệp, không hiểu sao đột nhiên cụt hứng.

Chu Nặc Nặc kéo tay Mạnh Thu hỏi:

“Biết chơi bi-a không? Hay là để tớ dẫn cậu lên nhé?”

Mạnh Thu lắc đầu.

Chu Nặc Nặc không phải kiểu người ép buộc, vừa quay đầu dặn dò:

“Có chuyện gì thì gọi tớ.”

Vừa chạy lên gác vừa nói: “Uống trước đã, đánh cái gì mà bi-a.”

Bên này chủ yếu là bạn bè cũ của Kiều Nhụy hoặc bạn của bạn, những trường tốt thì cũng chỉ có vài cái tên, trình độ nhận thức của mọi người gần như ngang nhau, nói chuyện rất hợp gu.

Mấy chàng trai kết bạn WeChat với Mạnh Thu, rủ cô cùng trò chuyện, còn bảo cũng có bạn học ở Yến Đại, khi nào có dịp thì cùng tụ tập ăn uống.

Mạnh Thu lịch sự đáp lại vài câu. Khi họ hỏi cô có bạn trai chưa, cô nói có rồi, họ chỉ cười bảo nói dối rồi, nếu có thật thì sao lại không đến đây, không đến thì coi như là không có.

Toàn là những tay chơi dày dạn kinh nghiệm.

Bạn bè tụ họp, khó tránh nhắc lại chuyện thời niên thiếu, Mạnh Thu không chen vào được câu nào.

Cô ngồi một mình chốc lát, lát sau mấy người chơi bi-a cũng xuống lầu, có bốn người bên cạnh kè kè bạn gái. Những cô gái đó trông khác hẳn nhóm của Chu Nặc Nặc, hoặc là làm nũng, hoặc là nhõng nhẽo, ngón tay dài trắng nõn đặt lên khuỷu tay đàn ông, biểu cảm dịu dàng duyên dáng, ngoan ngoãn đến đáng yêu.

Mà cánh đàn ông phần lớn chẳng để tâm đến dáng vẻ của các cô, chỉ để tay buông thõng, dáng người thẳng tắp.

Những người này tuổi còn trẻ, nhưng không giống mấy sinh viên trong trường chỉ biết đắm chìm học thuật mà xuề xòa.

Trên người họ là những bộ đồ hàng hiệu thời thượng, áo ngắn phối áo dài, xếp lớp tinh tế, trước ngực còn đeo bảng tên nhỏ mang phong cách cổ điển. Chỉ cần tạo dáng thêm tí hiệu ứng ánh sáng là có thể lên trang chụp ảnh đường phố.

Sự tự tin như sinh ra đã có.

Triệu Hi Đình đi ở cuối cùng, trông có vẻ lẻ loi.

Nhưng lúc những người kia ngồi xuống, họ cố ý để trống chỗ chính giữa cho anh ta, dường như đã thành thói quen. Không nói rõ được là vấn đề ở đâu, chỉ âm thầm ngầm hiểu, mang theo vài phần nịnh bợ mà không khiến người ta thấy khó chịu.

Mạnh Thu ngồi ở chiếc sofa ngoài cùng bên trái, nguyên cả băng không có tựa lưng, thường là chỗ đặt túi xách và áo khoác, vừa không bắt mắt, lại cũng chẳng thoải mái.

Triệu Hi Đình dời mấy cái áo khoác sang bên cạnh, tự nhiên ngồi xuống, cách Mạnh Thu chỉ năm, sáu phân. Thoạt nhìn qua, cứ tưởng là người yêu.

Chu Nặc Nặc thoáng sửng sốt khi thấy động tác của Triệu Hi Đình, ánh mắt dò xét dừng lại chốc lát giữa hai người, thấy cả hai không trò chuyện gì, mới dời ánh nhìn đi.

Cô chỉ vào mấy người đang ngồi giữa, nửa đùa nửa nghiêm túc nói lớn:

“Ê, hai cậu xê ra chút, anh Hi Đình không có chỗ ngồi rồi.”

Mạnh Thu khép chân lại, vô thức kéo giãn khoảng cách. Triệu Hi Đình cao hơn 1m85, dáng người cao ráo cân đối, không đến mức gầy guộc, trên người có lớp cơ mỏng nhẹ.

Sự khác biệt hình thể quá rõ, bản thân Mạnh Thu lại gầy, khiến cô cảm thấy không gian bị xâm chiếm, có chút áp lực.

Mấy người bị điểm danh vội vã xê dịch vị trí, nhiệt tình gọi Triệu Hi Đình qua ngồi.

Triệu Hi Đình không đáp, nghiêng người về phía Mạnh Thu, đơn giản hỏi:

“Muốn qua đó không?”

Có lẽ anh chỉ hỏi cô vì phép lịch sự.

“Tôi ngồi đây được rồi.” Mạnh Thu đáp.

Nghe vậy, Triệu Hi Đình cũng không đứng dậy nữa, khẽ mở một chai rượu rum, đẩy về phía bên kia bàn trà thủy tinh, nói:

“Mọi người chơi đi.”

Mạnh Thu rõ ràng cảm nhận được ánh mắt những người trong phòng đồng loạt lướt qua người cô, mang theo sự dò xét, nhưng không ai mở miệng nói gì.

Đặc biệt là Chu Nặc Nặc, nhìn cô khá lâu, sau đó cầm ly rượu trò chuyện vài câu với Kiều Nhụy.

“Bạn của em à?” Triệu Hi Đình liếc về phía Kiều Nhụy.

Mạnh Thu “ừ” một tiếng: “Bạn cùng phòng.”

Kiều Nhụy đang chơi bài “Tiểu thư” cùng đám người kia, uống rượu vào liền trở nên hoạt bát, mấy ngày nay lại đang muốn trút bỏ tâm trạng, cô lắc xúc xắc ầm ĩ cả một góc, ánh đèn phía trên chiếu xuống, khiến rượu trong ly lấp lánh lung linh.

Trong phòng mở sưởi sàn và cả điều hòa, Mạnh Thu vẫn chưa cởi áo khoác, mặt nóng bừng như vừa uống rượu, vẻ nghiêm chỉnh trở nên lệch pha giữa không khí sôi động.

Triệu Hi Đình ném chiếc bật lửa lên bàn trà, nghiêng đầu, vô tình nhìn thấy đôi mắt ướt át của cô gái nhỏ ngồi bên.

Có lẽ vì nóng, đôi mắt đen trắng rõ ràng ấy trở nên đặc biệt trong suốt, khuôn mặt non nớt ửng đỏ như được thoa phấn hồng. Đôi môi căng mọng hồng hào khẽ hé, hơi thở nhẹ nhàng, nếu nghiêng người xuống hôn lên chắc chắn sẽ có nước trào ra.

Mái tóc đen nhánh suôn thẳng, vài lọn vương vào hõm vai, còn mượt hơn cả lụa.

Một tay cô lơ đãng nghịch điện thoại, chiếc cổ trắng mảnh mai giấu trong cổ áo len cao cổ, tay còn lại thỉnh thoảng kéo vạt áo xuống theo thói quen. Trên người không biết dùng nước hoa gì, từng đợt hương thơm dìu dịu len lỏi trong không khí.

Lông mi Triệu Hi Đình khẽ động, yết hầu sinh ra cảm giác khát, như có gai nhọn cắm sâu vào huyết quản.

Mạnh Thu cảm thấy có ai đó đang nhìn mình, ngẩng đầu lên, vô tình chạm vào đôi mắt đen sâu như màn sương của Triệu Hi Đình, như bị thứ gì đó mổ nhẹ một cái.

Bị chính chủ bắt gặp đang lén nhìn, anh lại chẳng tỏ vẻ chột dạ, vẫn cứ thẳng thừng nhìn cô không rời mắt.

Anh ta nghịch ngợm, mang theo vài phần trêu ghẹo, khẽ giật giật cổ áo lông vũ của cô, chậm rãi nói:

“Trong này chẳng ai mặc nhiều như em cả, không cởi à?”

Chắc hẳn là do ánh đèn mờ ảo trong phòng quá mê hoặc, nên vẻ mặt lười biếng của anh mới khiến người ta tim đập chân run đến vậy.

Mạnh Thu ngây ra vài giây như bị hút mất hồn.

Đúng lúc đó, có người gõ cửa bước vào, dẫn theo một nhóm cô gái tầm tuổi Mạnh Thu.

Có người mặt búp bê, cũng có người mắt lả lơi như tơ, hai tay đan trước bụng đứng yên dưới màn hình lớn, bày biện ra như một loạt món hàng.

Mạnh Thu chưa từng thấy cảnh tượng này, nhưng cũng đoán được những cô gái đó đến để làm gì.

Cô lo tiếp theo sẽ có tiết mục không hợp với lứa tuổi, muốn tìm việc gì đó để chuyển hướng khỏi cảm giác khó chịu này, bèn mượn cớ lời Triệu Hi Đình vừa nói để cởi áo khoác. Nhưng vì lúng túng, động tác cởi đồ vội vàng, khóa kéo bị kẹt vào lớp vải bên trong, khiến cả người mắc kẹt trong áo, lúng túng đến mức hơi thở cũng rối loạn.

Triệu Hi Đình cầm ly rượu nhấp một ngụm, khóe môi giấu đi ý cười, ngồi nhìn cô giãy giụa.

Mạnh Thu kéo lên kéo xuống mấy lượt, nhưng lực quá yếu, không kéo ra được, giống như con bướm mắc kẹt trong nhung tơ.

Hết cách, cô đành cúi đầu nói nhỏ với Triệu Hi Đình:

“Anh có thể giúp tôi kéo ống tay xuống được không?”

Triệu Hi Đình “hử?” một tiếng, ra vẻ như chưa nghe rõ.

Nhìn bề ngoài, anh chẳng khác gì đám con nhà giàu ăn chơi khác, cũng chỉ là một công tử ưa hưởng lạc, thích đàn đúm.

Lúc nhóm cô gái kia vừa xuất hiện, ánh mắt anh cũng bị thu hút theo.

Kiểu người như vậy không có kiên nhẫn, thích rồi chán rất nhanh, nếu thật sự có chút tâm tư thì cũng dễ phai nhạt.

Mạnh Thu giải thích: “Khóa kéo bị mắc vào lớp vải bên trong.”

Triệu Hi Đình ngừng lại hai giây, như thể lúc này mới hiểu, bật cười.

Mạnh Thu không hiểu anh cười gì, hỏi:

“Có chuyện gì sao?”

Triệu Hi Đình thu lại những suy nghĩ linh tinh trong đầu.

Suốt ngày lăn lộn với đám công tử trác táng, vừa nãy nhìn Mạnh Thu giãy giụa vụng về, anh không tránh được trong đầu nảy sinh vài ý nghĩ không đứng đắn, mất tập trung một lúc.

Anh cong môi, thản nhiên nói:

“Không có gì, đáng yêu lắm.”

Nói nhẹ như thể bất kỳ cô gái nào cũng có thể nhận được câu ấy.

Ánh mắt Triệu Hi Đình rơi xuống phần khóa áo của cô, khóe mắt lại liếc thấy một cảnh khác, ánh nhìn khựng lại.

Chiếc áo len lông cừu ôm dáng bên trong của Mạnh Thu cho thấy thân hình cô chẳng hề gầy nhẳng như vẻ ngoài, mà là dáng người vừa mềm mại lại có đường cong, đậm đà vừa phải.

Anh nhanh chóng dời mắt đi, hỏi:

“Giúp kiểu gì đây?”

Mạnh Thu cũng đang nghĩ đến vấn đề này.

Dường như đây là lần đầu Triệu Hi Đình giúp người khác làm việc kiểu này, có phần bối rối chưa biết bắt đầu từ đâu, khóe mắt khẽ cong cười nhìn cô:

“Cái khóa kéo của em mắc ở vị trí khó xử thật đấy, không lẽ tôi giúp em cởi luôn à? Mà cởi cho em ở chỗ này thì nói không rõ được rồi.”

“Hay em thử kéo lên rồi kéo xuống lại xem?”

Lời anh nói đều là thật, nhưng vào tai Mạnh Thu lại khiến mặt cô nóng bừng. Cô cúi đầu làm theo, loay hoay một lúc lâu cuối cùng cũng tháo được, khẽ nói một câu cảm ơn.

“Là ai gọi mấy cô này đến thế?” Chu Nặc Nặc như một quả pháo bật dậy, át cả tiếng nói chuyện của Mạnh Thu và Triệu Hi Đình: “Tại sao chỉ có mẫu nữ, không có mẫu nam?”

“Ai cản cậu đâu, muốn gọi nam mẫu thì gọi đi.”

Không biết có phải Chu Nặc Nặc uống nhiều rồi không, lảo đảo một chút, nói:

“Gọi thì gọi.”

Quản lý hỏi: “Lô này giữ lại hết chứ?”

Người ngồi bên phải đang uống rượu nói: “Giữ lại bốn người đi, số 1, số 5, số 9 và số 10.”

Quản lý dẫn những cô gái không được chọn rời khỏi phòng qua cửa lớn.

Vừa mới khép cửa lại, cô gái số 5 đã lao thẳng về phía Triệu Hi Đình. Trừ Mạnh Thu, mấy người còn lại chẳng ai tỏ vẻ ngạc nhiên.

Mạnh Thu giật mình ngả người về phía sau, mùi nước hoa ngọt lịm thoảng ra tứ phía.

Cô gái số 5 mặc một chiếc áo hai dây bó sát, vải vóc ít ỏi đến đáng thương, phần eo lộ ra phẳng lì không chút mỡ thừa. Cô ta quỳ xuống thảm, trườn người tới, xương bả vai mảnh mai xinh đẹp, nhìn tựa như đôi cánh quạ đen gãy rụng.

Ánh mắt cô ta từ tốn lướt từ trên xuống dưới, mang theo vẻ lấy lòng mà ngước nhìn Triệu Hi Đình, nũng nịu làm bộ ngoan ngoãn:

“Em hầu rượu anh nha? Anh muốn uống gì, em rót cho anh.”

Triệu Hi Đình chẳng thèm bố thí lấy một ánh nhìn, thu lại gương mặt hòa nhã vừa rồi khi nói chuyện với Mạnh Thu, cúi đầu nghịch điện thoại, lạnh nhạt đến mức chẳng giống cùng một người.

Không như mấy người khác, giả vờ cũng không buồn giả vờ, vừa nói cười vừa trêu ghẹo đám con gái.

Cô gái số 5 trông đến là đáng thương, không dám tự tiện rót rượu sợ chọc giận, mà cũng không đủ sức thu hút sự chú ý của Triệu Hi Đình, chỉ biết ngồi nghịch viền váy trong cơn nhàm chán.

Chân mỏi, cô ta dịch người, váy chạm nhẹ vào giày của Mạnh Thu. Cảm giác khó chịu của Mạnh Thu lúc này lên đến đỉnh điểm, cô âm thầm nhích sang bên, nhường chỗ cho cô ta.

Vừa mới động đậy một chút, Triệu Hi Đình đã đặt điện thoại xuống, thở dài một hơi, đẩy đĩa trái cây đến trước mặt cô, nhẹ giọng thương lượng:

“Ăn thêm vài miếng trái cây nữa rồi mình đi nhé?”

Lời vừa dứt, Mạnh Thu liền cảm nhận được ánh mắt dò xét của cô gái kia, như đang ngầm suy đoán mối quan hệ giữa hai người họ, cân nhắc xem Triệu Hi Đình đã “có chủ” chưa. Nhưng ánh mắt ấy rõ ràng không thân thiện chút nào, đầy cảnh giác và oán hận, giống như một con thú bị cướp mất phần ăn.

Mạnh Thu thầm nghĩ, tôi vô tội mà.

Cô ta thật sự muốn nhào qua Triệu Hi Đình cho rồi, bản thân chẳng hề để bụng.

Nhưng người bên cạnh lại như quyết tâm muốn diễn trọn vở kịch này cùng cô.

Mạnh Thu không chắc chắn lắm, bèn hỏi:

“Anh… muốn đi cùng tôi à?”

“Quên rồi à? Áo khoác của tôi còn ở chỗ em.” Triệu Hi Đình đáp gọn lỏn.

Vừa nghe thế, cô gái kia như biết mình hoàn toàn hết hi vọng, lập tức đứng dậy, tránh xa họ nửa mét, dứt khoát đổi sang phục vụ người khác. Một loạt động tác trôi chảy mượt mà, không thừa lấy một câu, chẳng khác gì người thợ sợ trễ giờ làm.

Mạnh Thu sững người nhìn theo.

Trong đám người đó, dung mạo của Triệu Hi Đình là xuất sắc nhất, khí độ cũng cao quý nhất, Mạnh Thu nhìn thấy rất rõ ràng — nếu không phải số 5 đứng gần, người nhào lên đầu tiên tuyệt đối không chỉ mình cô ta.

Chỉ thấy số 5 vừa rồi còn làm bộ ngoan ngoãn giờ đã đi về phía đám người đang cười đùa, lẫn vào những bóng đèn chớp nháy lố bịch, gương mặt rụt rè e ngại ban nãy đã tan biến không chút dấu vết, thay vào đó là nụ cười rực rỡ, diễm lệ.

Các cô ấy rất giỏi trong việc thay đổi gương mặt để đối phó với những người khác nhau, nghĩ rằng Triệu Hi Đình thích kiểu ngoan ngoãn nên mới ra vẻ đáng yêu như vậy.

Đây là lần đầu tiên Mạnh Thu nhìn thấy một khung cảnh như thế, mắt không thể rời đi. Cô phát hiện bên dưới xương quai xanh của các cô gái, cách chừng hai ba phân, đều có một mã QR.

Có một người đàn ông không dẫn theo bạn gái, tháo dây váy trên vai cô gái, bàn tay không biết đã luồn đi đâu.

Cô gái ưỡn người, tự nhiên ghé sát mặt đến gần anh ta, đến lúc sắp chạm vào thì lại đẩy anh ta ra, mỉm cười tươi tắn chỉ vào mã QR như thể đang đòi hỏi điều gì.

Mạnh Thu nhìn mà lạnh sống lưng — thế giới này thật sự tồn tại mối quan hệ trần trụi đến vậy ư?

Triệu Hi Đình dường như đã quá quen với những chuyện thế này, suốt cả quá trình nét mặt vẫn bình thản, không gợn sóng.

Anh hoàn toàn không có hứng thú với những cô gái trong chốn phong nguyệt này, đến cả ý muốn nhận mặt họ cũng không có.

“Đi không?” Anh không ngẩng đầu, nhưng giọng lại như cười, như đã nhìn thấu sự khao khát tò mò và cảm giác khó ở của cô.

Mạnh Thu cứ tưởng anh chỉ lấy mình làm bia đỡ đạn, không ngờ anh thật sự định đi cùng cô.

Có lẽ lời đã nói ra thì không dễ rút lại.

Mạnh Thu hiểu chuyện mà nói:

“Cô ấy chắc không quay lại đâu, anh cứ chơi thêm một lát đi.”

Triệu Hi Đình chậm rãi liếc cô một cái, nhả chữ có nhịp điệu:

“Em đang nghĩ gì thế? Tôi muốn đi thì liên quan gì đến cô ta?”

Anh thật sự không để tâm.

Nếu Mạnh Thu không có mặt, cô gái kia có quỳ cả tối anh cũng lười để mắt đến.

Mạnh Thu nghĩ ngợi một chút, nếu cô muốn đi nhờ xe Triệu Hi Đình thì cũng phải về ký túc xá lấy áo khoác của anh, hơi phiền, nên nói:

“Từ cổng trường đến ký túc xa quá, hay là để hôm khác đi.”

Triệu Hi Đình uống chút rượu, đuôi mắt vương màu đỏ nhàn nhạt, anh nghiêng người tựa hờ vào lưng ghế sofa, dáng vẻ lười biếng hơi bất cần, mang theo chút ngang tàng. Anh nhếch môi nhìn cô, nhưng đáy mắt lại chẳng có lấy một tia cười, tối sầm như bóng chết giữa mùa đông, âm thầm đè nặng xuống.

“Thật sự không muốn đi với tôi sao?”

Mạnh Thu bất giác nín thở, không biết phải trả lời sao, khẽ gật đầu.

Triệu Hi Đình khẽ bật cười bằng mũi, tiếng cười nhẹ như lướt qua da, khiến tim Mạnh Thu như bị đập một cái.

“Em với ai cũng như vậy, hay là sợ tôi sẽ làm gì em?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play