Ở Tứ Cửu Thành, Tề Minh không phải chưa từng gặp qua những người quyền quý giàu sang, đeo vàng mặc tía, nhưng chưa ai khiến anh ta có cảm giác như người đàn ông trước mặt – chỉ một ánh mắt cách mấy mét mà đầu gối cũng muốn nhũn ra.
Anh ta lướt nhanh tất cả sự việc gần đây trong đầu một lượt, nghĩ mãi cũng không ra người khí thế đến mức này có thể liên quan đến ai.
Bỗng nhiên.
Người đàn ông mở miệng, gọi một cái tên.
“Mạnh Thu.”
Da đầu Tề Minh lập tức tê rần, cảm giác như không phải đang gọi cô gái nhỏ trước mặt, mà là gọi anh ta vậy.
Giống hệt một tên trộm vặt vừa bị bắt tại trận, anh ta vội buông tay ra ngay.
Cánh tay của Mạnh Thu bị anh ta nắm đến đỏ tấy, sưng đau, vừa thoát khỏi sự kìm giữ liền lùi lại hai bước.
Cô vốn nghĩ Triệu Hi Đình chỉ gặp mình một lần, chắc đã không còn nhớ rõ.
Nhưng tiếng gọi kia…
Như than sưởi giữa trời tuyết lạnh.
Cô vẫn còn sợ hãi, không dám ở một mình, lo Tề Minh lại bám riết rồi kéo cô đi.
Hoảng hốt không còn nghĩ ngợi, cô bước về phía xe:
“Là tôi… anh Triệu, có thể cho tôi đi nhờ một đoạn không?”
Ánh mắt Triệu Hi Đình rời khỏi vết đỏ trên cổ tay cô, nghiêng đầu nói mấy câu với tài xế.
Cửa xe phía bên kia mở ra.
Tài xế xuống, bắt đầu thương lượng với Tề Minh.
Mạnh Thu lên xe trước, cảm giác như vừa thoát khỏi kiếp nạn.
Quay đầu lại mới phát hiện túi hoành thánh trong tay bị đổ một ít.
Cô vội vàng nhấc túi lên xem có làm bẩn ghế xe không.
Ghế da thật, dính hai giọt nước súp, trơn nhẫy, rất dễ thấy.
Hương thơm từ tinh dầu trong xe rất dễ chịu, như thể đang ở trên đỉnh núi tuyết, nhưng bị mùi hoành thánh phá hỏng, vô cùng lệch tông.
Cô không cố ý gây phiền phức – nhà cô không có xe riêng, xưa nay cũng chưa ai dặn rằng những món có nước thế này không nên mang lên xe.
Mạnh Thu thấy bối rối, có phần khó xử:
“Xin lỗi, tôi sẽ lau sạch.”
Triệu Hi Đình đặt thùng rác nhỏ trong xe cạnh chân cô, tiện tay lấy túi hoành thánh từ tay cô, ném vào đó rồi đóng nắp lại – mùi cũng vơi đi đáng kể.
Anh rút một tờ khăn giấy đưa cho cô:
“Buổi tối nên ăn gì có dinh dưỡng một chút, tôi mời em.”
Túi rò nước, xách trên đường như vậy thật chẳng ra sao.
Chỉ là Mạnh Thu không ngờ Triệu Hi Đình lại ném túi ấy đi dứt khoát đến thế, đến cả ý kiến của cô cũng chẳng hỏi lấy một câu.
Tựa như chỉ vì đã quen với việc mạnh mẽ áp đặt, một khi đã quyết thì chẳng buồn hỏi ý ai.
Triệu Hi Dình liếc nhìn cổ tay cô, hỏi:
“Người kia bám theo em à?”
Chuyện này phức tạp, chẳng thể nói rõ trong một hai câu.
Mạnh Thu chậm rãi dùng khăn giấy lau từng ngón tay, lời lẽ ngắn gọn mà rõ ràng:
“Anh ta muốn tôi làm việc cho anh ta, nhưng không đáng tin.”
“Vậy sao? Nhưng chúng ta mới gặp nhau lần thứ hai, em đã dám lên xe tôi rồi.”
“Không sợ tôi cũng giống anh ta sao?”
Giọng anh hờ hững, Mạnh Thu bỗng bừng tỉnh, theo phản xạ quay đầu nhìn, người đàn ông đã nghiêng hẳn người sang, khóe mắt thấp thoáng ý cười, ánh mắt như làn gió xuân lướt qua người cô, kèm theo một chút ngứa ngáy khó tả.
“Hay là —— tôi trông có vẻ là người tốt?”
Dáng vẻ anh ta thực ra chẳng thể gọi là chính trực nghiêm túc.
Đôi mắt kia đa tình đến mức khiến người ta phải xao lòng.
Nhưng lúc ấy cô thực sự chẳng có lựa chọn nào tốt hơn.
Mạnh Thu hơi rủ mắt, đè nén trái tim đang bất an nhảy loạn trong lồng ngực.
Chỉ dựa vào buổi triển lãm tư nhân ấy, đã có thể đoán anh ta là người giàu có.
Thân phận lẫn tướng mạo đều thuộc hàng đỉnh cấp ——
Muốn gì mà chẳng được?
Cô ngước mắt lên, ánh mắt trong veo không gợn.
“Lẽ ra anh nên lo tôi nhắm vào anh mới đúng.”
Vừa dứt lời, tài xế liếc mắt nhìn gương chiếu hậu, giữa dòng xe ùn tắc cũng phân tâm vài phần.
Triệu Hi Dình bật cười khẽ qua chóp mũi, như thể pho tượng Bồ Tát trong di tích cổ bỗng trở nên sống động.
Anh ngả người vào ghế, nhìn cô đầy hứng thú, kéo dài giọng mỉa mai:
“Thầy em khen em lúc nguy cấp mà vẫn điềm tĩnh, không ngờ lá gan cũng lớn thật.”
“Thế em nói thử xem, nhắm vào tôi cái gì? Tôi nghe thử.”
Anh nói chẳng hề nghiêm túc, nhưng lại khiến người ta cam tâm tình nguyện bị đánh lừa.
Mạnh Thu suy nghĩ chậm rãi, lông mi chớp chậm, lời nói cũng chậm, còn kèm theo vẻ lưỡng lự.
“Tôi nhắm vào tiền.”
Tài xế mắt hơi trợn to một chút không dễ phát hiện.
Ánh mắt Triệu Hi Dình trầm xuống.
Mạnh Thu chợt ngẩng đầu, hỏi đầy thành khẩn:
“Anh Triệu , bao giờ chúng ta bắt đầu làm việc?”
Khoảnh khắc ấy, bầu không khí như gió xuân thuận ý phút chốc sụp đổ tan tành.
Trên cửa kính xe phản chiếu khuôn mặt nghiêng ngay ngắn, nghiêm chỉnh và không hiểu phong tình của cô gái nhỏ. Đôi tai nhỏ nhắn, tròn trịa, mấy lọn tóc con cũng ngơ ngác lắc lư theo.
Triệu Hi Đình bật cười thành tiếng:
“Mạnh Thu, em giỏi thật đấy.”
Mạnh Thu không hiểu sao anh lại cười dữ vậy.
Một lúc sau, Triệu Hi Đình thu lại nụ cười, ánh mắt nghiêng nghiêng về phía cô, thản nhiên nhìn chằm chằm vào mắt cô.
Nhìn rất lâu.
Mạnh Thu bị anh nhìn đến căng cả da đầu, trốn cũng không được, đành phải nhỏ giọng hỏi:
“Sao thế?”
“Không có gì, ăn cơm trước đi.”
Triệu Hi Đình cuối cùng cũng chịu rời mắt, buông giọng lười biếng kéo dài đặc trưng của người Yến Thành:
“Ăn xong rồi nói tiếp.”
Ban đầu Mạnh Thu còn tưởng anh nói mời ăn cơm là khách sáo, không ngờ lại là thật.
Giữa hai người vốn không thân, ăn cơm cùng nhau có khi sẽ không được thoải mái.
Mạnh Thu do dự một chút rồi nói:
“Hôm nay cảm ơn anh đã giải vây giúp tôi, người kia sẽ không đuổi theo nữa đâu. Hay là sau này nếu có dịp rồi ăn cùng cũng được? Bạn cùng phòng tôi vẫn đang đợi.”
Triệu Hi Đình hơi nâng cằm, ra hiệu về phía điện thoại của cô:
“Không phải có thể nhắn cho cô ấy sao?”
Như thể không hề nghe ra đó là cái cớ.
Ánh mắt Mạnh Thu dừng lại trên điện thoại, không động đậy.
Vài giây sau, Triệu Hi Đình lại lơ đãng buông thêm một câu, giọng đều đều:
“Vừa mới nghiêm túc bảo tôi đề phòng ý đồ của em, giờ lại sợ tôi rồi à?”
Mạnh Thu vô thức nhìn sang anh, nhạy bén bắt được chút hờ hững lạnh lẽo sâu trong đồng tử anh.
Triệu Hi Đình là kiểu người không thích bị từ chối, cho dù lời mời đưa ra rất tùy tiện, cũng vậy.
Không khí lạnh hẳn đi, căng thẳng đến mức da cũng muốn co lại.
Mạnh Thu chỉ vừa hơi nâng mí mắt, đã thấy ngoài cửa sổ, hoàng hôn xa xa đang dần tan biến bên viền tóc đen của anh.
Khuôn mặt điển trai khiến người người kinh diễm ấy nghiêng hẳn vào tầm mắt cô, trong tầm nhìn còn có bàn tay thon dài đầy sức lực và đôi mắt sâu thẳm khó đoán. Như thể có thứ gì đó khẽ chạm vào lòng cô.
Không ai hợp với đêm tối dễ giấu mình như anh – có thể nuốt chửng mọi thứ.
Vừa rồi đáng lẽ không nên chặn xe anh lại.
Lưng Mạnh Thu ép sát vào lưng ghế, phát hiện xe càng chạy càng lệch hướng, đã không còn ở gần khuôn viên Đại học Yến nữa rồi.
Yến Thành là nơi cô không quen, sợ nhất là phải đi đường đêm.
Cô nghiêng người, vượt qua Triệu Hi Đình, bỏ ngoài tai câu hỏi của anh, chui hẳn lên phía ghế lái:
“Chú ơi, đây là đâu rồi ạ?”
Tài xế liếc nhìn gương chiếu hậu, trong lòng thầm gào khóc – vị tổ tông này hôm nay mà chịu cho cô bé kia lên xe đã là ngoài dự kiến, vậy mà cô lại coi anh ta như nước với lửa.
Thật đúng là nước lửa không dung.
Chú chẳng muốn dính vào chuyện rắc rối, tiến thoái đều khó.
Thấy Triệu Hi Đình định nhìn sang, tài xế vội dời ánh mắt, nhẫn nại đáp:
“Đường Văn Đức đấy, đến trung tâm thành phố vẫn còn một đoạn.”
Mạnh Thu lập tức mở bản đồ tìm “Đường Văn Đức”.
Triệu Hi Đình thấy cô gái nhỏ yếu đuối sợ sệt như vậy, không nhịn được bật cười thành tiếng.
Cô vẫn chưa từng thật sự từ chối rõ ràng.
Triệu Hi Đình lại từ tốn buông một câu:
“Đã đến rồi, ăn cùng đi, được không?”
Đường Văn Đức là tuyến đường tốt nhất để từ Đại học Yến vào trung tâm thành phố.
Cũng chỉ là ăn một bữa cơm thôi.
Tiếp tục từ chối cũng chẳng có ý nghĩa gì, huống hồ chiếc xe này nếu anh không cho dừng thì cô cũng không thể xuống được.
Mạnh Thu trở lại chỗ ngồi, không nói lời từ chối nữa, coi như ngầm đồng ý.
—-
Nhà hàng là một tiệm cơm tư nhân, vị trí không mấy nổi bật.
Quả thật như lời Triệu Hi Đình nói, bữa ăn lần này rất giàu dinh dưỡng. Lúc gọi món, Mạnh Thu chỉ chọn một phần cháo gà xé nhỏ, anh hỏi có muốn gọi thêm gì khác không, cô lắc đầu từ chối, anh cũng không ép.
Anh thành thạo gọi thêm mấy món thường ăn, không hỏi cô có kiêng món nào không.
Cứ như là đơn giản ngồi ăn chung bàn với người khác.
Bữa tối trôi qua yên ổn, không có cuộc đối thoại nào tương tự như lúc ngồi trên xe.
Giữa chừng xảy ra một chuyện nhỏ.
Khi nhân viên phục vụ đặt khay thức ăn lên bàn, vô tình làm đổ ly nước mơ chua.
Quần của Mạnh Thu bị ướt, lại ngay vị trí khá nhạy cảm, cô dám chắc nếu bước ra ngoài thế này thì tỉ lệ bị ngoái đầu nhìn lại là một trăm phần trăm.
Nhân viên vừa cúi người xin lỗi vừa quỳ nửa gối đưa khăn giấy, không biết có quen biết với Triệu Hi Đình không mà cứ thỉnh thoảng lại lén nhìn sắc mặt anh, hồi hộp đến mức suýt khóc.
Rõ ràng không phải chuyện gì to tát, vậy mà lại sợ đến thế.
Triệu Hi Đình không nói một lời, cởi áo khoác ngoài ném cho Mạnh Thu, có lẽ sợ cô ngại chỉnh quần áo trước mặt người khác nên lấy cớ ra ngoài chờ một lúc, khi quay lại thì mang theo một cái túi giấy.
“Chắc chưa vừa cỡ, tiện tay xách một cái ở trung tâm thương mại, nếu mặc thấy khó chịu thì thay ra đi.”
Mạnh Thu liếc mắt thấy nhãn giá bên ngoài: 8999.
Không chắc là giá thực tế, nhưng khẳng định không phải đồ rẻ.
Cô không chịu nhận, Triệu Hi Đình cũng không nói thêm gì nữa, tiện tay vứt túi quần áo vào cốp sau xe rồi đưa cô về đến cổng trường.
Lúc sắp đến ký túc xá, Mạnh Thu mới sực nhớ mình vẫn đang khoác chiếc áo khoác nam che vết nước quả ở đùi, giờ thì đã quá muộn.
Dáng người Triệu Hi Đình cao ráo, kích cỡ áo lớn hơn đàn ông bình thường một chút, người có mắt chỉ cần liếc là biết không phải đồ phụ nữ mặc.
Nghe thấy tiếng bạn cùng phòng nói chuyện, Mạnh Thu vội vàng nhét đại chiếc áo vào tủ quần áo, trong đống váy vóc nữ tính chen thêm một chiếc áo khoác phong cách cứng cáp, tạo nên một cảm giác khó tả.
Cô hít sâu một hơi như kẻ trộm.
Không phải vì chột dạ, mà vì bạn cùng lớp ở độ tuổi này, dù là nam hay nữ đều thích buôn chuyện. Nếu để lộ chuyện mang áo khoác của đàn ông về phòng, thể nào cũng bị tra hỏi tới cùng.
Tránh được rắc rối thì tránh.
Cô lập tức gửi một tin nhắn WeChat cho Triệu Hi Đình.
—— Tôi quên trả áo khoác cho anh rồi, đợi tôi giặt sạch xong, xem khi nào anh rảnh thì tôi mang đến trả.
Phía bên kia chỉ nhắn lại vỏn vẹn hai chữ:
—— Không vội.
Mạnh Thu cắm sạc điện thoại, Lâm Diệp gọi video cho cô mấy lần liền, nhưng vì cô để chế độ im lặng nên không nghe thấy. Khi gọi lại thì bên kia đã không bắt máy nữa.
Trước kỳ học mùa đông, Lâm Diệp từng gửi cho cô thời khóa biểu, Mạnh Thu tiện tay lưu lại. Theo lịch, giờ này hẳn là anh đang học môn “Nguyên lý đầu tư”.
Lứa sinh viên mới của Mạnh Thu được sắp xếp vào ký túc xá mới xây, phòng bốn người, không gian rộng rãi, mỗi người một chiếc bàn học, đều ngủ giường tầng trên, tránh được nhiều mâu thuẫn thường xảy ra khi dùng giường tầng dưới.
Mạnh Thu vừa quay người lại đã thấy Kiều Nhụy ở giường đối diện đang khóc.
Cổ cô ấy gầy gò gục trên cánh tay, nếu không có tiếng nức nở khe khẽ, người khác còn tưởng cô ấy đang ngủ trưa.
Mạnh Thu ngẩn ra một lúc, rồi đặt điện thoại xuống, đi qua khẽ nói:
“Kiều Nhụy, kẹp tóc của cậu rơi xuống đất rồi.”
“Tớ giúp cậu đặt lên bàn nhé.”
Con người đôi khi là những sinh vật rất đơn giản—nếu khóc to, ắt là đang tìm kiếm sự giúp đỡ; còn nếu nỗi đau đè nặng đến mức vỡ vụn, không chịu nổi, thì chỉ dám âm thầm buồn bã.
Lúc Mạnh Thu xoay người, Kiều Nhụy bỗng nắm lấy tay cô, đầu ngón tay còn vương nước mắt ướt sũng, cả người run lẩy bẩy.
“Mạnh Thu… cậu có thể ở lại với tớ một lúc được không?”
Giọng nói của cô khàn đặc.
Cát Tĩnh Trang vừa tắm xong bước ra, nhìn lướt qua Mạnh Thu và Kiều Nhụy, khẽ lắc đầu với Mạnh Thu, ra hiệu đừng xen vào.
Trong phòng ký túc, Kiều Nhụy khá là người ngoài cuộc, mỗi lần đến lượt vệ sinh đều trốn tránh, thường xuyên không về phòng vào ban đêm, hay nhờ mấy người kia che giấu giúp, nhưng hôm sau trở về đều mang theo mấy món đồ nhỏ xinh quý giá mà lạ mắt.
Những thứ đó, sinh viên bình thường chẳng thể nào mua nổi.
Không cùng một thế giới.
Cát Tĩnh Trang liếc mắt ra hiệu với Mạnh Thu, tiện tay đưa cho cô chiếc điện thoại trên bàn, chỉ vào màn hình.
Mạnh Thu cúi đầu đọc tin nhắn:
—— Nghe nói hôm nay cô ấy bị người ta tát một cái ngoài hành lang lớp học.
—— Trước đó tụi tớ đoán chắc cô ấy có bạn trai rồi, vì hay không về phòng ban đêm mà.
—— Đoán đúng một nửa. Quả thật là có đàn ông, nhưng người ta có vợ rồi. Tát cô ấy chính là bà vợ đó.
—— Cậu không biết mấy người đứng xem bàn tán ghê gớm lắm, nói cô ấy ăn mặc lòe loẹt là để quyến rũ đàn ông.
—— Nhưng nói đi cũng phải nói lại, trang điểm ăn diện đẹp thì liên quan gì đến họ chứ?
Cát Tĩnh Trang là người có quan điểm rất thẳng thắn và đúng đắn.
Mạnh Thu hiểu rõ, những chuyện thế này đúng là khó mà an ủi được.
Xét từ góc độ đạo đức, thì đúng là Kiều Nhụy đã làm sai.
Ngay lúc đó, điện thoại Kiều Nhụy rung lên.
Cô không ngẩng đầu, chỉ giơ tay quờ quạng trên mặt bàn, sờ được rồi thì đưa lên trước mắt nhìn, sụt sịt mũi rồi bấm tắt.
Vừa tắt thì bên kia lại gọi đến.
Lặp lại vài lần, cuối cùng cô bật khóc òa lên với đối phương:
“Anh còn định bức tôi đến mức nào nữa?”
“Anh muốn tôi chết đúng không? Hả?”
“Phải thấy tôi nhảy lầu rồi mới hài lòng chắc?”
Trong mắt Mạnh Thu, Kiều Nhụy là một cô gái khá trầm lặng, ngoài việc thích trang điểm và mua quần áo mới thì bình thường còn chẳng nói lớn tiếng bao giờ.
Mạnh Thu và Cát Tĩnh Trang đều bị dọa sững sờ, chỉ biết trơ mắt nhìn Kiều Nhụy.
Cô ném điện thoại rồi lao ra ngoài, Mạnh Thu sợ có chuyện nên vội vàng đuổi theo, kéo tay Kiều Nhụy lại ở hành lang.
Nhưng Kiều Nhụy như thể đã mất hết ý chí sống, phát điên mà hất tay Mạnh Thu ra, lao thẳng lên sân thượng.
Mạnh Thu đuổi gấp quá, vấp ngã giữa chừng, khuỷu tay bị va vào bậc thang, trầy xước một chút.
Cô không kịp xem xét kỹ, lập tức bật dậy tiếp tục đuổi theo.
May mà cửa lên sân thượng ký túc xá đã bị khóa, không thể mở ra được.
Kiều Nhụy vừa đập cửa vừa lục lọi khóa, khóc đến mức gân xanh nổi cả lên ở cổ.
Mạnh Thu không nói gì, chỉ ngồi xuống bậc thang, lặng lẽ ở cạnh cô, để cô trút hết mọi đau đớn.
Kiều Nhụy dần dần kiệt sức, cuối cùng bình tĩnh lại phần nào, ngồi bệt xuống sàn mà khóc nức nở, Mạnh Thu bước lên mấy bậc, ngồi xuống bên cạnh cô.
Kiều Nhụy nhắm mắt, khàn giọng nói:
“Tớ không phải là tiểu tam…”
“Cậu tin không?”
Mạnh Thu quay đầu lại, thấy gương mặt Kiều Nhụy nhòe nhoẹt mỹ phẩm, son môi lem ra tận ngoài mép.
Cô không mang khăn giấy, chỉ đành dùng tay gỡ đi hàng mi giả dính trên má Kiều Nhụy, không muốn để cô ấy trông giống như trò cười.
“Là bạn cùng phòng, tớ đương nhiên sẽ nói là tớ tin.”
“Nhưng tớ tin hay không thật ra cũng không quan trọng với cậu.”
“Có những chuyện đơn giản là trùng hợp, ban đầu cậu sẽ trách ông trời sao lại là mình, rồi lại bắt đầu tự đổ lỗi cho bản thân, nghĩ nhất định là mình sai ở đâu đó thì mới gặp phải những chuyện như vậy.”
Kiều Nhụy nghe xong như bị chạm đến nỗi lòng, ngẩng đầu lên, đôi mắt đẫm lệ, trông như chú cừu non đang lạc giữa ngã rẽ của mê cung.
“Mạnh Thu…”
Mạnh Thu nói tiếp:
“Nhưng đến lúc sau này quay đầu nhìn lại, cậu sẽ thấy mỗi người trong câu chuyện đều không đi đến tuyệt lộ, mà cậu cũng không tệ đến mức như mình nghĩ.”
Kiều Nhụy: “Thật sao?”
Mạnh Thu mỉm cười: “Không tin thì sau này cứ thử xem?”
Trên bức tường đối diện là một cửa sổ trời, vầng nguyệt quang như đang làm tan chảy bê tông cao tầng, sáng loáng một khoảng.
“Đau không?” Kiều Nhụy chỉ tay vào cánh tay cô.
“Vết xước nhỏ thôi, rửa nước là ổn.” Mạnh Thu kéo tay áo, thản nhiên đáp.
Kiều Nhụy im lặng thật lâu, mới trịnh trọng nói:
“Cảm ơn cậu đã ở bên tớ.”
“Không có gì đâu, đổi lại là ai thì cũng sẽ ngăn cậu lại thôi.” Mạnh Thu nhìn về phía xa, ánh mắt bình thản nhẹ nhàng: “Chuyện ban ngày đừng để trong lòng, bây giờ ai cũng bận rộn, chẳng ai chứa nổi mấy chuyện thị phi linh tinh đâu.”
“Chỉ là chút chuyện cười có cũng được mà không có cũng chẳng sao.”
Kiều Nhụy cùng Mạnh Thu ngẩng đầu nhìn trăng.
“Ngày mai, tớ muốn trả lại những thứ anh ta tặng.”
“Sau đó cắt đứt dứt khoát!”
Mạnh Thu nhún vai, không tỏ thái độ.
Kiều Nhụy như trút được gánh nặng, tâm trạng dường như tốt hơn hẳn, lùi xuống hai bậc thềm, ngồi song song bên cạnh Mạnh Thu.
“Mạnh Thu, hồi cấp ba cậu có phải rất được lòng người không?” Kiều Nhụy tò mò hỏi.
Mạnh Thu nghiêng đầu, khẽ cong mắt cười:
“Không có đâu.”
Kiều Nhụy chớp mắt chờ cô nói tiếp, nhưng Mạnh Thu lại không nhắc gì thêm về chuyện đó nữa.
Kiều Nhụy cũng không phải kiểu người thích xoi mói chuyện riêng của người khác, rất có chừng mực nên cũng không hỏi thêm.
Kiều Nhụy thở dài: “Ba tớ từng có ba bà vợ, một người từng kết hôn rồi ly hôn, là mẹ tớ, hai người còn lại thì không đăng ký kết hôn, sống chung với ông ta trong tình trạng mập mờ, ai cũng biết sự tồn tại của người kia, rồi sinh ra cho tớ hai đứa em gái, ba đứa em trai.”
“Nước uống Cốc Bang là của nhà tớ đấy.”
“Tớ biết mình không bình thường, từ nhỏ thiếu thốn tình thương của ba, nên đặc biệt thích mấy người đàn ông lớn tuổi hơn.”
“Anh ta nói đã ly hôn, tớ có xem điện thoại của anh ta, không thấy bí mật gì cả.”
“Có khi chính vì không có bí mật, mới là bí mật lớn nhất.”
Mạnh Thu quả thật rất kinh ngạc.
Khó trách mỗi lần mua nước có gas, Kiều Nhụy đều tránh nhãn hiệu Cốc Bang, cũng khó trách cô ấy tiêu xài mạnh tay đến vậy.
Không lái siêu xe đến trường đã là đủ khiêm tốn rồi.
Kiều Nhụy hít sâu một hơi, vỗ vai Mạnh Thu:
“Tớ ổn rồi, mình đi thôi.”
“Hôm nay cậu cứu tớ một mạng đấy.”
Mạnh Thu khẽ cười: “Không đến mức đó đâu.”
“Mẹ—nó—cái—cuộc—đời—khốn—nạn—này, cút—hết—cho—tôi—!”
Kiều Nhụy gục vào cửa sổ gào lên.
—
Mạnh Thu về đến ký túc xá, phát hiện Lâm Diệp vẫn chưa trả lời tin nhắn của cô, chuyện này trước giờ chưa từng xảy ra.
Cô gửi liền mấy đoạn ghi âm cũng không thấy phản hồi, bèn gọi điện quốc tế.
Người bắt máy lại là một cô gái.
Mạnh Thu nhanh chóng nhận ra đó là Chương Tông, trong lòng dâng lên một cảm giác lạ lạ.
Chương Tông lễ phép nói:
“Chào chị dâu, để em kết bạn WeChat rồi nhắn với chị nhé, gọi điện quốc tế tốn tiền lắm.”
Mạnh Thu đáp khẽ: “Ừ.”
Ảnh đại diện WeChat của Chương Tông là một chú gấu nâu trên nền hồng, Mạnh Thu bình thường không có nhiều hứng thú soi mói, nhưng hôm nay lại bấm vào xem trang cá nhân của cô ta.
Ảnh bìa là một bức ảnh đời thường: cô gái dang hai tay đón gió biển, tay cầm đôi giày trắng nhỏ, áo khoác chống nắng và mái tóc dài đen nhánh bị gió biển thổi tung nhẹ nhàng, đầu nghiêng về phía máy ảnh, nở nụ cười tươi tắn rạng rỡ.
Chỉ nhìn qua đã biết là kiểu tiểu thư nhà giàu, không phải lo nghĩ điều gì, tính cách lại sáng sủa rực rỡ.
Chưa bàn đến chuyện khác.
Chương Tông và Lâm Diệp, chỗ nào cũng xứng đôi.
Mạnh Thu bình tĩnh thoát khỏi trang cá nhân, cảm thấy bản thân nảy ra ý nghĩ ấy thật buồn cười.
Cô thấy Chương Tông gửi cho mình mấy tin nhắn.
—— Lâm Diệp bắt đầu sốt từ hôm qua, bọn em đã gọi bác sĩ gia đình đến khám, chẩn đoán ban đầu là cúm A.
—— Chị dâu đừng lo quá, không phải bệnh gì nghiêm trọng đâu, nghỉ ngơi là khỏi thôi, có em với anh em lo rồi.
Cô ta gửi một đống ảnh thuốc và một tấm ảnh chụp gương mặt Lâm Diệp lúc ngủ.
—— Lúc ngủ Lâm Diệp cứ gọi tên chị mãi đó nha~ [dễ thương][dễ thương]
—— Khi nào anh ấy tỉnh, em sẽ nói là chị có tìm.
Mạnh Thu mở ảnh Lâm Diệp lên xem, tinh mắt nhận ra bên gối có một chiếc băng đô màu hồng, không biết là trong hoàn cảnh nào mà lại để rơi cả băng đô lên gối như thế.
Cô gửi lại một câu “Cảm ơn”, rồi chầm chậm gõ thêm một hàng chữ:
—— Cúm A lây khá cao, em nhớ giữ gìn sức khỏe nhé.
Ban đầu Mạnh Thu định gõ là: Cúm A lây mạnh vậy, em không sợ à?
Chương Tông đáp lại:
—— Không sao đâu, em trâu bò lắm. Hơn nữa em, anh em với Lâm Diệp đều ăn ở chung một chỗ, nếu đã lây thì kiểu gì cũng lây, cùng lắm là ốm cả lũ thôi.
Mạnh Thu hít sâu một hơi, cố nén lại cảm giác khó chịu trào lên.
Bỗng thấy, mấy câu gào của Kiều Nhụy cũng đúng thật.
Vài ngày sau.
Mạnh Thu cuối cùng cũng có thời gian đem đồ của Triệu Hi Đình đi giặt khô, không ngờ chất liệu quần áo quá tốt, giá giặt cao hơn đồ bình thường mấy lần.
Cô đi hỏi mấy tiệm, câu trả lời cũng không khác nhau là mấy.
Nhưng bộ đồ đó đúng là không thể giặt tay trong ký túc xá được, cô cắn răng đồng ý.
Có lẽ vì chất liệu cao cấp, tiệm giặt coi cô như khách VIP, xử lý rất nhanh, còn tươi cười dặn lần sau nhớ quay lại.
Trên đường mang đồ về, Mạnh Thu gửi cho Triệu Hi Đình một tấm ảnh.
Trong ảnh, chiếc áo khoác của anh được gấp gọn gàng, từng góc từng mép được là phẳng phiu, đặt trong túi giấy, trông vô cùng chỉnh tề.
Mạnh Thu tính toán một chút, chưa kịp làm việc part-time đã tiêu mất mấy trăm tệ, đúng là hơi thiệt.
Không ngờ, câu đầu tiên Triệu Hi Đình trả lời lại là:
—— Chụp hóa đơn đi, tôi hoàn tiền cho em.