Khuôn viên Đại học Yến trồng rất nhiều mai trắng, đến mùa đông lạnh giá lại nở rộ. Gió Yến thành rét căm, nhưng trên lối nhỏ vẫn thoảng hương hoa.

Tà váy thiếu nữ nhẹ quét qua vách hành lang, bất chợt dừng bước, làn voan trắng tung lên như tuyết bị kinh động.

Cô ôm chồng sách giáo khoa, cúi xuống nhặt phong bì đựng văn kiện in dấu thư luật sư, bên trong là vài tờ tài liệu câu chữ nghiêm khắc, ẩn chứa ý cảnh cáo.

Bạn cùng phòng thấy cô ngây ra không phản ứng, liền ghé lại nhìn thử, vừa liếc qua liền nổi đóa chửi um lên:

“Cái công ty họ Tề đó còn có mặt mũi mà kiện cậu nữa à?! Gạt cậu ký hợp đồng, bắt cậu bỏ học đi quay mấy cái video vớ vẩn, trong bản phụ lục thì lại giăng bẫy như con rối bị họ giật dây, mấy cái điều khoản bóc lột như muốn ăn tươi nuốt sống, thế mà lúc ký anh ta chẳng hề nhắc nửa câu!!

Vậy mà còn dám gửi cái thứ rác rưởi này tới??”

Cô bạn giận dữ ném mạnh túi văn kiện lên bàn.

Mạnh Thu lúc này đã bình tĩnh hơn nhiều, cụp mắt nhét lại văn kiện vào trong túi, cất vào ngăn kéo của mình:

“Tĩnh Trang, nếu cậu quen ai học bên luật, mấy hôm tới giúp tớ hỏi xem có anh chị nào đáng tin có thể giúp tớ kiện vụ này không.”

Vừa nói, cô vừa ngồi xuống chiếc ghế cạnh cửa sổ ký túc xá, quay gương lại, bắt đầu buộc tóc lên.

Cát Tĩnh Trang lập tức đồng ý, thấy Mạnh Thu không còn quá hoảng loạn cũng yên tâm phần nào.

Cô luôn khâm phục sự điềm tĩnh của Mạnh Thu mỗi khi gặp chuyện. Vô thức liếc sang, liền thấy chiếc cổ trắng ngần của cô bạn lộ ra trong ánh sáng từ ngoài cửa sổ.

Da Mạnh Thu trắng đến mức tựa như tự phát sáng, cần cổ thon dài, cả người toát lên vẻ lạnh nhạt yên tĩnh, không thể khinh nhờn.

Cát Tĩnh Trang bật cười, trêu đùa:

“Cũng không trách công ty họ Tề kia cứ mãi nhòm ngó. Cậu sinh ra đã là gương mặt để ra mắt công chúng rồi, tóc cột lên lại càng làm cái cổ thêm dài. Từ nhỏ đến giờ, tớ chưa từng thấy ai đẹp như cậu cả.”

“Bổ sung thêm là mặt mộc.”

Mạnh Thu đã quá quen với kiểu nhận xét như thế, cô dùng một chiếc kẹp ghim tóc con lên.

“Có gì đặc biệt đâu, cũng hai mắt một miệng, ăn cơm giống cậu, ở cùng ký túc, học cùng trường.”

Cát Tĩnh Trang lắc đầu, biểu cảm khoa trương đầy tiếc nuối:

“Cậu không hiểu đâu.”

Cô lại hỏi:

“Chiều nay cậu không phải đi phỏng vấn à? Tớ đi cùng cậu nhé?”

Mạnh Thu liếc nhìn đồng hồ, còn khoảng hơn 40 phút nữa. Địa điểm phỏng vấn nằm ở khu thành cổ phía Tây thành phố, biển số nhà 3-1-3.

Từ thời Minh Thanh đã có câu “Đông phú Tây quý, Bắc nghèo Nam tiện” để nói về Yến thành. Dù kinh tế hiện đại đã khiến những ranh giới ấy mờ nhạt đi, nhưng dân gian vẫn truyền rằng nơi đó có không ít người quyền quý sinh sống.

Hỏi cụ thể là ai, lại chẳng ai nói rõ được, hoặc… không dám nói.

Mạnh Thu hỏi:

“Chắc phải mất cả buổi chiều, cậu chờ được không?”

“Chiều nay tớ không có tiết. Cái họ Tề kia cứ liên tục làm phiền cậu thế này cũng không phải cách. Tớ phải trông chừng một chút, lỡ đâu hắn lại đến gây chuyện thì còn có thể giúp cậu một tay.”

Bạn cùng phòng Cát Tĩnh Trang học cùng khóa với Mạnh Thu, nhưng vì ôn thi lại ba năm để vào Đại học Yến, đến phút cuối vẫn suýt không đậu, phải điều chỉnh nguyện vọng sang ngành Thành thị và Môi trường.

Vì vậy Cát Tĩnh Trang lớn hơn họ đôi chút, tự nhiên xem họ như em gái mà chăm sóc.

Mạnh Thu mỉm cười nói:

“Vậy tối nay tớ mời cậu ăn.”

Cô biết Cát Tĩnh Trang thích lịch sử, liền nói thêm:

“Tớ nghe giáo sư bảo nơi phỏng vấn có một buổi triển lãm không mở cửa công khai, toàn là đồ cổ thật, chúng mình có thể tiện thể ngắm một chút.”

Cát Tĩnh Trang mắt sáng rỡ:

“Thật hả? Vậy thì tốt quá còn gì!”

Hồi học cấp ba, Mạnh Thu từng gửi bài cho vài tạp chí văn học, có một bài viết về phong tục dân gian được đăng trên Tạp chí Ngôn Ngữ, tạp chí có lượng phát hành cao nhất trong giới học sinh. Sau kỳ thi đại học, trong video phỏng vấn thủ khoa khối xã hội học của báo thành phố Tễ Thủy, nhờ vẻ ngoài quá đỗi nổi bật, cô còn từng lên hot search.

Một tuần trước, viện trưởng Viện Nhân văn tìm cô, nói rằng có một công việc viết lách được trả thù lao, hỏi cô có hứng thú nhận không.

Cô nhận lời ngay tắp lự.

Nhưng bên tuyển dụng hình như có yêu cầu khá cao, không vì cô là sinh viên trường top và lại được viện trưởng đích thân giới thiệu mà lập tức gật đầu, ngược lại còn đề nghị cô đến phỏng vấn.

Cửa vào nơi phỏng vấn rất bình thường, nằm trong một con hẻm nhỏ mái ngói tường xám ở khu thành cổ, bậc thềm phủ đầy rêu xanh, khiêm nhường như một góc nhỏ bị quên lãng trong thế giới xô bồ.

Nội thất bên trong cũng mộc mạc, giản dị.

Chỉ là bên trong sảnh trầm lắng đượm phong vị cổ, từng chiếc tủ kính đơn sắc tinh tế lại trưng bày những món đồ sưu tầm mà món nào cũng có giá trị xa xỉ.

Hai mắt Mạnh Thu sáng rực ngỡ ngàng.

Những món đồ cổ này như mang theo lớp bụi dày của thời gian, khiến người ta có cảm giác như xuyên không giữa các thời đại.

Cát Tĩnh Trang ban đầu còn nghi ngờ Mạnh Thu đi nhầm địa điểm, lúc này đã hoàn toàn câm nín.

Ai hiểu chút lịch sử đều biết, những món đồ kia quý giá thế nào — không phải chỉ cần có tiền là mua được, mà phải là gia tộc xưa kia từng có địa vị quyền quý mới có phần vạn một khả năng giữ được, lại còn gìn giữ nguyên vẹn như vậy đến tận ngày nay.

Các tầng lớp “tân quý tộc” hiện nay nổi lên liên tục, nhưng những người thật sự tích lũy được tài sản qua bao thế hệ thì chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Còn những gia tộc “cựu tiền” thực sự — họ ẩn mình sau ánh đèn sân khấu, không phô trương, không ồn ào. Thế nhưng chỉ cần hứng thú nổi lên, tiện tay hé lộ một góc của tảng băng trôi, cũng đủ khiến người ta liên tiếp kinh ngạc cảm thán.

Ví như chủ nhân của khu triển lãm hôm nay.

Chính là điển hình của những dòng dõi cựu tiền huyền thoại trong truyền thuyết.

Bình thường chẳng ai từng nghe đến người này, tra Baidu cũng không có gì, thế mà chỉ cần hắn tùy ý vung tay vứt vài món đồ chơi nhỏ xếp lên mặt bàn, ai nấy cũng tranh nhau mà lấy lòng.

Ví dụ như những người tới xem triển lãm, bất kể lời ăn tiếng nói hay cách ăn mặc, phần lớn đều gọn gàng, chỉnh tề.

Trong cốt cách tự nhiên toát ra sự tôn trọng.

Mạnh Thu nhìn Cát Tĩnh Trang cứ như mất hồn, bật cười thành tiếng.

Cô hoàn toàn có thể tưởng tượng vẻ mặt của mình khi vừa bước vào hẳn cũng giống như vậy — chẳng có chút tiền đồ nào cả.

Trong đáy mắt Mạnh Thu, ánh sáng từ những chuỗi trân châu ngọc ngà khúc xạ lấp lánh, cô chỉ tay về phía tủ trưng bày pha lê ở vị trí đầu tiên, nơi có ánh đèn ấm áp từ mọi phía chiếu rọi, khiến món đồ bên trong càng thêm cao quý, sang trọng.

Cô thấp giọng trêu:

“Cậu xem này Tĩnh Trang, cái vòng tay đẹp như thế, có là của tớ chắc tớ cũng chẳng dám đeo đâu.”

Cát Tĩnh Trang ngây người một lúc lâu mới thì thầm:

“Đúng vậy… nước ngọc xanh biếc như rỉ mật, chắc cả đời này tớ chỉ có thể được thấy một lần.”

Nói rồi, cô không nhịn được lấy điện thoại ra lén chụp.

Mạnh Thu nhớ rất rõ, điều đầu tiên trong bảng nội quy dán ở cửa triển lãm là “cấm chụp ảnh”, nhưng thấy Cát Tĩnh Trang chụp hình vui vẻ như vậy, cô cũng ngại không nỡ làm cụt hứng, chỉ đành nhìn quanh cảnh giác, thấp thỏm lo bị mời ra ngoài.

Ngay lúc đó, một người phụ nữ ăn mặc chỉnh tề, áo khoác đen, váy ngắn quá gối, mỉm cười bước đến.

Mạnh Thu toàn thân căng thẳng, tưởng bị bắt quả tang.

Cô vội kéo tay áo Cát Tĩnh Trang, định lên tiếng xin lỗi, thì đối phương đã dịu dàng cất lời:

“Cô là người tới gặp ngài Triệu phải không? Ngài ấy vẫn đang nghỉ trưa, mời cô vào phòng chờ, dùng tạm chén trà trong lúc chờ đợi”

Ánh mắt bà ta liếc qua Cát Tĩnh Trang rồi dừng lại trên Mạnh Thu, nụ cười càng sâu thêm, giọng nói điềm đạm, như thể đã nhìn thấu cô:

“Có điều bộ sưu tập của ngài Triệu quả thực hiếm thấy, nếu cô muốn ngắm thêm một chút, cũng không sao. Khi nào ngài ấy thuận tiện, tôi sẽ đưa cô vào trong.”

Hai người họ đến sớm hơn giờ hẹn nửa tiếng.

Mạnh Thu nghĩ không nên để chủ nhân phải chờ, nên bảo Cát Tĩnh Trang ở lại ngoài, còn mình thì đi theo người phụ nữ kia.

Chỉ có điều, qua vài câu đối thoại, Mạnh Thu đã đoán được vị ngài Triệu kia không dễ đối phó.

Sau tấm bình phong lớn trong đại sảnh là một cổng vòm dẫn thẳng ra vừa sau. Sân vườn được trang trí theo phong cách cổ, yên tĩnh nhã nhặn, những khung cửa sổ mở ra khung cảnh non nước hữu tình, khiến không gian thêm phần thư thái, thanh tao. Có thể thấy, chủ nhân nơi này có gu thẩm mỹ kín đáo nhưng rất tinh tế.

Mạnh Thu ngồi bên chiếc bàn nhỏ bằng gỗ mun đen, mép bàn khảm một dòng suối nhỏ nhân tạo, điêu khắc cực kỳ tinh xảo, dòng nước róc rách chảy, chắc chắn giá trị không hề thấp.

Trước đó cô từng hỏi thầy giáo xem ngài Triệu này thích loại trà gì.

Thầy bảo, ngài ấy thích uống thanh trà, nhưng cụ thể là loại nào thì không rõ, chỉ biết thứ gì ngài ấy thích thì chắc chắn đều là đồ quý hiếm.

Mạnh Thu lấy ra một gói trà hoa nhài sấy khô từ trong túi xách.

Đây là loại cô tự tay làm, khi ướp hoa còn dùng hương ngọc lan làm nền, mẹ dạy cô kỹ thuật đó gọi là “thấu lan”.

Cô đặt gói trà vào chén sứ xanh, yên lặng ngồi chờ nước sôi.

Gió ngoài cửa sổ thổi nhẹ, trong phòng thì sàn sưởi vẫn âm ấm, dù đang là mùa đông ở Yến Thành, cũng không cảm thấy lạnh chút nào.

Cô thoải mái cong môi mỉm cười, tựa vào bậu cửa ngắm khu vườn nhỏ bên hồ phía ngoài.

Người và cảnh vốn đang yên ả hài hòa, thì ánh mắt Mạnh Thu đột ngột chạm phải một đôi mắt đen thẫm, không mang chút độ ấm nào, đồng tử chợt co lại.

Tâm trạng của cô khi đó không đến mức như tàu thủy đâm phải băng sơn, nhưng cũng không tránh khỏi chao đảo, khó vững.

Cô thực sự không ngờ có người lại đột ngột bước ra từ cuối hành lang.

Trong cơn hoảng hốt, cô quên cả thu lại ánh mắt.

Dáng đi của người đàn ông vô cùng ổn trọng, khí chất tao nhã, ung dung điềm tĩnh. Phần lớn người khó có thể khiến người khác kinh diễm chỉ nhờ vào dáng bước chân——

Nhưng anh ta là ngoại lệ.

Gió nhẹ ngoài hành lang khẽ lùa qua tán tùng bách, bóng cây lay động mông lung.

Người đàn ông đi vững vàng dưới bóng râm, ánh chiều tà lăn qua vầng trán hắn, khiến bức tranh thủy mặc tĩnh tại kia bỗng trở nên sống động.

Người và cảnh hòa quyện, đậm nhạt hài hòa, giá trị thưởng ngoạn có thể nói là đỉnh cao.

Thế nhưng khác với cảm giác khi nhìn từ xa, càng đến gần, lại càng cảm nhận rõ khí thế áp người nơi anh ta.

Rõ ràng vẻ mặt anh vẫn ôn hòa, nhưng lại khiến người ta có cảm giác như đang đứng dưới vách tường nghiêng, trên đầu lơ lửng vài mũi chùy băng trong đêm tối, sẵn sàng rơi xuống bất cứ lúc nào.

Hắn đi đến bên cửa sổ, lúc này Mạnh Thu mới nhìn rõ ngũ quan của anh: mắt dài và sáng, sống mũi cao thẳng, là một người đàn ông trẻ tuổi cực kỳ điển trai.

Bình thường Mạnh Thu không phải người dễ thất lễ đến mức nhìn chằm chằm vào người khác, nhưng ánh mắt của anh ta có cảm giác xâm lược rất mạnh, khiến người ta theo bản năng phải đề phòng, chỉ sợ chớp mắt một cái sẽ bị anh ta nhìn thấu cả lòng dạ.

Đây là lần đầu tiên Mạnh Thu gặp phải người mang theo áp lực tự nhiên như vậy. Cô lặng lẽ ngồi thẳng lại, cong môi mỉm cười để làm dịu đi cảm xúc vi diệu trong lòng.

Người đàn ông bước vào từ cửa chính, đôi chân dài kéo theo bóng đổ xiên xiên trên mặt đất, ánh mắt lại một lần nữa dừng lại trên người cô, mang theo vài phần đánh giá.

“Đã để cô đợi lâu.”

Giọng hắn hơi trầm, có vẻ như vừa tỉnh giấc. Âm thanh trầm thấp như được bao phủ bởi lớp sương mỏng, tựa như ranh giới lờ mờ của sóng biển — không rõ ràng, nhưng lại mang theo một sức hút đặc biệt, khẽ lay động tâm trí.

“Không sao ạ.”

Mạnh Thu đáp lời một cách khuôn phép.

Cô thấy người này ngồi xuống, bắt chéo chân, nửa người tựa vào tay vịn ghế sofa, hai mắt khẽ khép, tay phải đặt lên huyệt thái dương chậm rãi xoay vòng——

Dáng vẻ ung dung, lạnh nhạt, như thể đang tùy ý để cô tự chờ.

Tư thế của kẻ ở vị trí cao.

Bình thường Mạnh Thu sẽ không chủ động giao tiếp với kiểu người như vậy, nhưng dù sao hôm nay là buổi phỏng vấn, cô vẫn tìm cớ mở lời:

“Trà hoa nhài có công hiệu lý khí giải uất, có thể giúp giảm đau đầu. Mời anh thử một chén, anh Triệu.”

Người đàn ông chỉ hơi nhấc mi, ánh mắt lướt qua gương mặt cô dừng lại hai giây—không nhanh cũng chẳng lâu—không đáp lời.

Bầu không khí lập tức đặc quánh lại.

Mạnh Thu đành mạnh dạn đứng dậy rót trà.

Cổ tay cô rất trắng, làn da mỏng manh đến mức có thể nhìn thấy mạch máu xanh bên dưới, khung xương thanh mảnh, mang theo cảm giác yếu ớt khiến người ta muốn che chở.

Tay trái cô nhẹ nhàng đỡ lấy cổ tay phải, nghiêng đi một chút, xương vai xương cổ như ẩn như hiện trong làn khói lam lượn lờ, làn da trắng đến mức gần như phát sáng.

So với làn da trắng ấy, thứ đầu tiên Triệu Hi Đình ngửi thấy lại là mùi hương mềm mại như tơ, quyện lẫn với hương trà trong vắt tinh kiết, giống như cơn mưa xuân thấm vào hoa, lặng lẽ bám lấy suy nghĩ của anh.

Anh khẽ nâng mi, đáy mắt đọng lại một tia sáng, không rõ là đang nhìn trà——hay nhìn người.

Mạnh Thu không để ý đến ánh mắt ấy.

Cô cúi đầu chăm chú nhìn dòng nước trà, lo sợ nước trong ấm tràn ra ngoài, liền cẩn thận nghiêng tay rót, không ngờ cổ tay lại bị người ta giữ chặt.

Cô kinh ngạc ngẩng đầu.

Người đàn ông mím môi, khóe môi cong nhẹ thành một đường nhạt nhẽo.

Ánh mắt anh theo làn khói trà phủ thẳng lên mặt cô, như cười như không, tựa như muốn lột bỏ da cô ra, dò xét toàn bộ.

“Tôi không uống thứ không rõ nguồn gốc, cô có thể bắt đầu bằng việc giới thiệu bản thân trước.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play