Ngày hôm ấy, Tụ Linh phong trời đẹp lạ thường.
Nắng nhẹ, gió vừa, chim hót líu lo. Một loại thời tiết chỉ có thể mô tả bằng ba chữ: rất hợp để thả thính.
Lục Trầm bỗng thấy lòng ngứa ngáy.
Từ ngày gặp Tiểu Thanh Yên, hắn luôn mang cảm giác là lạ — tức thì nhiều, cưng thì lắm, mà muốn ôm bóp mặt lại chẳng có lý do chính đáng.
Mà… hắn cũng vừa mới xin được cái bánh ngọt từ chân núi.
Cao cấp, nhân sen tím, phủ thêm lớp mật ong mỏng — món mà hắn biết sư đệ nhỏ lười biếng kia không thể cưỡng lại.
“Đã đến lúc hành động rồi.” – Lục Trầm nói, mắt sáng như sắp đi câu cá.
---
Tại sân sau, Tiểu Thanh Yên đang nằm dưới bóng cây, trên bụng là một con rắn nhỏ đang… ngáy khò khò.
Không xa, Lục Trầm chậm rãi bước tới, trong tay là một hộp gỗ tinh xảo.
“Tiểu sư đệ.”
“Ừm?”
“Sáng nay có luyện kiếm không?”
“Không.”
“Cũng không nhập định?”
“Không.”
“Vậy làm gì?”
“Ngủ.”
“…Rất thành thật.”
Lục Trầm ngồi xuống cạnh cậu, giơ chiếc hộp ra trước mặt.
“Cho ngươi cái này.”
Tiểu Thanh Yên hơi nhướng mày, tay vẫn ôm rắn, mắt dán chặt vào hộp.
“Bánh?”
“Ừ. Bánh ngọt nhân sen tím, mật ong, nóng hổi.”
“…”
Cậu vươn tay nhận lấy, mở nắp hộp, hít một hơi sâu, rồi lặng lẽ bẻ một góc, bỏ vào miệng.
Góc môi nhẹ giật.
“Ngon không?” – Lục Trầm hỏi, mắt không rời khỏi gương mặt đang giấu sau mặt nạ.
Tiểu Thanh Yên nhẹ gật đầu.
“Ngon.”
“Vậy… nếu ta mỗi ngày đều mang cho ngươi, ngươi có muốn gả cho ta không?”
“…”
Câu hỏi nhẹ như gió thoảng, nhưng khiến rắn con cũng mở mắt.
Tiểu Thanh Yên nhai tiếp một miếng, nuốt xuống, rồi nghiêm túc hỏi lại:
“Gả rồi vẫn có bánh không?”
“Có. Một ngày ba bữa, thêm quà vặt.”
“...Phải là bánh ngọt?”
“Ừ. Thêm kẹo nếu ngoan.”
Tiểu Thanh Yên im lặng một lúc.
Lục Trầm nín thở.
Hắn nghĩ: Chẳng lẽ câu được? Dễ vậy á?!
Tiểu Thanh Yên đặt hộp bánh sang bên, ngẩng đầu nhìn hắn:
“Ta nghĩ... ta vẫn thích tự ăn mà không cần ràng buộc.”
“…”
“Yêu đương lằng nhằng, dễ mệt tim, ảnh hưởng tiêu hóa.”
“…”
“Bánh mà ăn khi lòng rối bời sẽ mất ngon.”
“…”
Lục Trầm suýt thì ngã ngửa.
Lần đầu thả thính — thất bại!
---
Hắn lặng lẽ ôm trán thở dài.
“Sư đệ à, ngươi cứ thẳng thừng thế này, không sợ ta buồn sao?”
Tiểu Thanh Yên lại cắn một miếng bánh, chậm rãi đáp:
“Có bánh rồi thì buồn chi nữa?”
“…”
“Sao? Huynh muốn ta an ủi không?”
“…Ờm. Có thể.”
Tiểu Thanh Yên chìa tay ra, đưa cho hắn… một miếng cuối cùng của bánh.
“Cho huynh ăn. Bánh có thể chữa mọi nỗi buồn.”
Lục Trầm nhìn miếng bánh nhỏ xíu, lòng đầy phức tạp.
Được rồi… không câu được người, câu được miếng bánh cũng là chiến thắng bước một.
---
Tối đó, Lục Trầm ngồi trong phòng, chống cằm suy nghĩ.
“Sư đệ này, không dễ câu chút nào… Nhưng đáng yêu thì cực kỳ đáng yêu.”
Hắn nhìn hộp gỗ trống rỗng bên cạnh, khẽ cong môi:
“Thôi thì… tiếp tục cho ăn vậy.”