Trên đỉnh Tụ Linh phong, gió thổi nhè nhẹ, sương mù lững lờ trôi, cảnh sắc tĩnh lặng tựa bồng lai. Đệ tử đang luyện kiếm dưới sân đá, trưởng lão ngồi thiền trong đại điện, mọi thứ đều yên bình như mọi ngày.

Cho đến khi…

“Trưởng môn! Trưởng môn! Người lại nhặt đồ về rồi kìa!!”

Tiếng la thất thanh vang khắp Tụ Linh phong, chẳng mấy chốc, một đám đệ tử lố nhố chen ra từ phòng luyện công, chạy ra cổng chính hóng chuyện.

Trưởng môn Ôn Dung – người vốn nổi tiếng với phong thái hòa nhã – lúc này tay dắt một thiếu niên nhỏ gầy, đầu tóc rối bù, mặt mày bẩn thỉu, phía sau còn đeo theo một cái giỏ tre kêu xèo xèo mấy tiếng.

Đám đệ tử nuốt nước miếng.

Là rắn! Trong giỏ kia là rắn!

Thiếu niên vẫn cúi đầu, mặt bị che bởi một chiếc mặt nạ màu gỗ mộc, chỉ để hở đôi mắt đen thẫm, cụp mi như sắp ngủ tới nơi.

“Đây là sư đệ mới của các con.” Ôn trưởng môn mỉm cười, phất tay. “Tên là Thanh Yên, từ nay ở lại Tụ Linh phong.”

“…” Đám đệ tử trố mắt.

Mỗi lần trưởng môn ra ngoài là lại nhặt về một thứ. Có lần là chim bị thương, có lần là con cáo gãy chân, lần này là… người mang rắn?

 

---

Trưởng môn vừa quay lưng, nhóm đệ tử liền tụm lại.

“Ngươi thấy cái mặt nạ không? Trời ơi, xấu xí dữ lắm mới phải đeo vậy á.”

“Chắc là bị độc cắn đến biến dạng mặt rồi! Ngươi không thấy giỏ rắn kìa?!”

“Rắn kêu tọc tọc như vậy, là độc vật cấp cao đó!”

Tiểu Thanh Yên ngồi im, ánh mắt lờ đờ nhìn trời, làm như chẳng nghe thấy gì.

Cậu chẳng nói gì, chỉ thản nhiên lôi từ trong tay áo ra một con rắn nhỏ, đặt lên đầu gối. Rắn lưỡi thè thè, uốn éo bò lên vai, quấn một vòng, rồi nằm xuống ngủ như cún con.

Mấy đệ tử nhìn nhau:

“…Sao tự nhiên thấy nó dễ thương vậy trời?”

 

---

Từ hôm đó, Tiểu Thanh Yên chính thức ở lại Tụ Linh phong.

Không ai rõ cậu từ đâu tới, bao nhiêu tuổi, tu vi bao nhiêu.

Chỉ biết rằng — cậu không thích nói chuyện, không thích tu luyện, và không rời khỏi mấy con rắn lấy một bước.

Mỗi ngày đều ngồi bên hồ nước sau núi, phơi nắng.

Mặt nạ vẫn đeo nguyên, chỉ lộ đôi mắt dài, lông mi dài đến mức thi thoảng gió thổi bay lên. Mỗi lần như vậy, người đi ngang đều vô thức dừng lại nhìn một cái.

Rồi lại giật mình:

“Khoan, sao tự dưng thấy đẹp?”

 

---

Lục Trầm là đại sư huynh của Tụ Linh phong.

Mỗi sáng đều đi một vòng quanh các sân luyện, giám sát đệ tử, dạy dỗ chỉ đạo, nghiêm túc và có phần… bất đắc dĩ.

Bởi vì —

“Sao lại là ngươi nữa vậy?”

Hắn đứng trước sân sau, nhìn Tiểu Thanh Yên nằm dài trên tảng đá, trên bụng là một con rắn lười đang ngủ.

“Không tu luyện?” Lục Trầm nghiêm giọng.

Tiểu Thanh Yên lười biếng trả lời: “Không muốn động.”

“Không muốn động cũng phải động. Ngươi là đệ tử chính tông, không thể chỉ nằm phơi nắng nuôi rắn!”

Cậu ngước mắt lên, lười biếng nhìn hắn, giọng nhỏ nhẹ như gió thoảng:

“Ta đang hấp thu linh khí…”

“Bằng cách nằm yên như cá mặn phơi khô??”

Tiểu Thanh Yên vẫn không phản bác. Cậu nhích người, lật người nằm úp, ôm luôn con rắn vào lòng, nhắm mắt lại.

Lục Trầm nghẹn họng:

“…Tức á, nhưng cưng quá nên không nỡ đánh.”

 

---

Từ đó trở đi, mọi người đều biết — đừng trông cậy gì vào sư đệ mặt nạ kia.

Không chịu luyện kiếm, không chịu luyện pháp, ngày nào cũng ngồi nghe mấy sư huynh sư tỷ tám chuyện, đến mức…

“Ê Thanh Yên, ngươi biết vụ sư tỷ Lạc Nguyệt đánh nhau với sư muội Vân Đài không?”

Cậu đang cho rắn ăn, nghe vậy thì hờ hững: “Hôm qua ta thấy, Vân Đài ném đũa trước, sau đó Lạc Nguyệt dùng đũa đâm trả, cuối cùng cả hai giành cái bánh trung thu.”

Cả đám im lặng.

“…Chuyện này ngươi cũng biết??”

Cậu nhún vai, gật nhẹ:

“Ta đi ngang thôi.”

 

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play