Buổi sáng trong trẻo, gió nhẹ thổi qua mặt hồ sau núi. Tiểu Thanh Yên ngồi xếp bằng dưới bóng cây liễu, trước mặt đặt một cái giỏ tre.

Trong giỏ là ba quả trứng rắn to bằng trứng ngỗng, vỏ lấp lánh như tráng sương, thỉnh thoảng còn hơi rung rung.

Cậu nhai kẹo, tay nhẹ xoa giỏ, vẻ mặt đầy kiêu hãnh.

“Ráng lên nha. Rắn con mà nở ra, ta sẽ cho các ngươi ăn trứng muối thượng phẩm.”

Con rắn mẹ cuộn tròn trên vai cậu xì xì đầy hài lòng.

 

---

Chuyện sẽ rất yên bình… nếu như sáng hôm sau, Tiểu Thanh Yên không tái mặt phát hiện — một quả trứng đã biến mất.

“…”

Cậu im lặng ba giây.

Sau đó đứng dậy, xách giỏ trứng, đi thẳng ra giữa sân luyện công.

Tất cả đệ tử đang múa kiếm dưới sự giám sát của sư tỷ Vân Thanh đều dừng lại khi thấy sư đệ đeo mặt nạ đi thẳng vào giữa, dừng lại, ngẩng đầu lên, nghiêm túc tuyên bố:

“Có ai thấy... một quả trứng rắn phát sáng không?”

“…Hả??”

“Màu xanh ngọc. Cỡ này.” – Cậu giơ tay ra minh họa.

Cả sân: “…”

Sư tỷ Vân Thanh: “Sư đệ, ngươi đang nói gì đó?”

“Trứng rắn của ta bị mất. Ai lỡ tay lấy nhầm thì… trả giúp, không cần ký tên.”

Một trận im lặng bối rối kéo dài.

 

---

Năm phút sau, tin tức “trứng rắn của sư đệ mặt nạ bị mất trộm” lan khắp tông môn.

Đệ tử ngơ ngác. Trưởng lão ngỡ ngàng. Mấy con rắn thì bò khắp sân, lè lưỡi truy tìm dấu vết.

“Trứng rắn phát sáng? Trời ơi là vật gì vậy trời?”

“Không phải do hắn nằm mơ chớ?”

“Lỡ hắn để lạc trong bụi rậm thì sao?”

Tiểu Thanh Yên nghe hết. Không đáp, không giải thích.

Cậu chỉ ngồi dưới tàng cây liễu, đặt hai quả trứng còn lại trước mặt, nhẹ giọng an ủi:

“Đừng sợ. Ta nhất định tìm về cho các ngươi.”

 

---

Đến chiều, Lục Trầm từ dưới chân núi trở về, vừa đặt chân tới cửa phòng đã thấy hỗn loạn.

“Có chuyện gì?”

Sư muội Dung Hoa chạy tới: “Sư đệ Thanh Yên báo mất trứng rắn! Giờ cả tông đang lục tung tìm!”

“…Trứng rắn? Mất thật à?”

“Ừ! Mà ai dám lấy trứng nhà hắn chứ? Rắn hắn nuôi toàn độc vật cao cấp, động vào là biết tay!”

Lục Trầm trầm ngâm, cảm thấy không ổn.

Tiểu Thanh Yên bình thường lười vậy, nay lại chủ động tìm khắp nơi, còn đi loan báo… chắc chắn là nghiêm trọng.

Hắn liền phi thân về phía sau núi.

 

---

Tại sân sau, Tiểu Thanh Yên đang thò đầu vào bụi rậm, lật từng phiến đá. Áo bám đầy cát, tóc rối tung, mặt mày lem nhem, vẫn đeo mặt nạ như cũ nhưng dáng vẻ lo lắng thấy rõ.

Lục Trầm đứng phía sau, thấy vậy, bỗng cảm thấy lòng chộn rộn.

“Sư đệ…”

Tiểu Thanh Yên không quay đầu:

“Ta tìm chưa thấy.”

“Bình tĩnh. Có khi không phải trộm, mà là có ai… mượn?”

Cậu đứng lên, phủi tay, ánh mắt lạnh như băng.

“Trứng của ta có đánh dấu bằng linh khí. Không ai được chạm vào. Ai mượn cũng không hợp lý.”

Lục Trầm nghiêm túc gật đầu.

“Vậy ta giúp ngươi điều tra.”

 

---

Chập tối.

Một sư tỷ vừa đi ngang qua hành lang đã nghe tiếng thì thầm từ phòng của sư tỷ Lạc Nguyệt.

“Sao nó không nở vậy? Rõ ràng hôm qua lấp lánh lung linh!”

“Phải kiên nhẫn. Ta lén dùng bùa ấp trứng cao cấp nhất rồi.”

“Lỡ người ta phát hiện thì sao?”

“Không đâu. Ai mà biết ta lấy về ấp chứ…”

Rắc!

Một tiếng động rất nhỏ vang lên từ ngoài cửa sổ.

Hai người sững lại, đồng loạt quay đầu nhìn ra — chỉ thấy bóng ai đó lướt qua như gió, mang theo… mùi bạc hà ngòn ngọt.

 

---

Ngày hôm sau.

Trước cửa phòng Lạc Nguyệt, có một phong thư không ghi tên, bên trong là một dòng chữ:

> 【Lần sau nếu muốn nuôi rắn, xin phép trước. Đừng có tưởng ta không biết các người lén mua bùa ấp trứng.】

– Cá mặn hóng chuyện.

 

Lạc Nguyệt mặt tái mét.

Sư tỷ kia run lẩy bẩy.

Bên ngoài có tiếng gõ cửa. Một giọng nam lười biếng vang lên:

“Có ai thấy trứng rắn ta chưa nở không?”

“…”

 

---

Chiều hôm đó, Tiểu Thanh Yên lặng lẽ ngồi bên hồ, trong lòng ôm ba quả trứng rắn, cười nhẹ nhàng.

“Chào mừng trở về.”

Lục Trầm ngồi bên cạnh, đưa tay gõ đầu cậu một cái:

“Ngươi đi dọa người ta à?”

Cậu bình thản:

“Chỉ là trả đúng chỗ sai thôi.”

“Biết rồi. Ngươi là cá mặn có đạo đức.”

“Còn có năng lực tìm drama.”

“Ta thấy đúng là… sư đệ trời sinh không phải để tu luyện mà để quản lý tin đồn tông môn.”

Tiểu Thanh Yên quay sang, ánh mắt lấp lánh dưới lớp mặt nạ:

“Thế huynh thấy ta có ích không?”

Lục Trầm nhìn cậu, mỉm cười:

“Rất có ích. Đặc biệt là trong việc làm tông môn… náo loạn.”

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play