Tụ Linh phong, buổi trưa.
Trưởng môn đang bế quan, Lục Trầm đang huấn luyện đệ tử. Còn Tiểu Thanh Yên... đang nằm dưới bóng cây, tay gác trán, bên cạnh là rắn con đang uốn éo tìm bóng mát.
Gió mát, trời trong, cậu ngậm viên kẹo đào, ánh mắt nửa lim dim nửa tỉnh, rõ ràng là một cá mặn đích thực.
Chuyện sẽ rất yên bình nếu như…
Tách!
Một hòn đá nhỏ bay tới, đập nhẹ vào chân cậu.
Cậu nghiêng đầu, mắt không mở hẳn, chậm rãi hỏi:
“Ai gọi?”
Từ sau bụi cây, một người mặc áo đệ tử bình thường ló đầu ra, làm ám hiệu bằng… tay vịt.
Tiểu Thanh Yên nhìn tay vịt.
Gật đầu.
Sau đó... đứng dậy, xách giỏ rắn, đi theo.
---
Nửa canh giờ sau.
Tại một căn phòng nhỏ bị bỏ hoang sau dãy nhà dược, ánh sáng lờ mờ, mùi thuốc thoảng trong không khí.
Trong phòng có bốn người, mỗi người đều trùm áo choàng kín mít.
Tiểu Thanh Yên bước vào, thong thả ngồi xuống, rồi đặt con rắn nhỏ lên bàn.
Người ngồi đối diện nghiêm túc mở lời:
“Chúng ta đã xác nhận — Vân Đài và Lạc Nguyệt từng... cùng thích Lục Trầm.”
Người bên cạnh lập tức thêm vào:
“Nhưng Vân Đài từ bỏ, còn Lạc Nguyệt chuyển sang thích... sư muội Dung Hoa.”
“Dung Hoa thì đang thầm mến đại sư thúc.”
“Còn đại sư thúc... vẫn chưa biết ai là ai.”
Mọi ánh mắt trong phòng đều hướng về Tiểu Thanh Yên.
Cậu bình thản nói:
“Ừ. Ta thấy hết.”
Cả bọn: “…”
Người trùm áo tím xúc động:
“Thanh Yên huynh là ánh sáng giữa bóng tối. Là gương soi của nội môn. Là người ghi chép lịch sử ngầm vĩ đại nhất!”
Tiểu Thanh Yên chớp mắt, ngậm thêm viên kẹo:
“Ta đi ngang qua.”
“…Lại nữa.”
---
Thì ra, trong Tụ Linh phong, có tồn tại một nhóm đệ tử bí mật, tên là:
> 【Hội Hóng Chuyện – HHC】
Nhiệm vụ: ghi nhận, phân tích, và bình luận mọi chuyện tình – drama – scandal nội bộ.
Người đứng đầu: Sư huynh Bạch Tụ, biệt danh “mắt cú đêm”.
Người ghi chép: Sư muội Lâm Tuyết, biệt danh “bàn tay bát quái”.
Còn người được tôn là “thần thoại sống” — tức người không cần hỏi cũng biết tất cả, là…
Tiểu Thanh Yên.
Dù cậu vẫn luôn một mực phủ nhận:
“Ta không tham gia hội. Ta chỉ vô tình thấy.”
Cả hội đồng thanh:
“Vậy thì ngươi vô tình thấy cũng nhiều quá rồi đó!”
---
“Chúng ta gọi người tới là vì có chuyện gấp.” – Bạch Tụ nghiêm mặt.
“Có tin đồn sư muội Nhược Lam... đang viết thư tình cho ai đó.”
Lâm Tuyết rút ra một bức giấy:
“Văn thơ rất bay bổng. Nhưng không ghi tên người nhận. Chúng ta nghi là... ai đó trong tầng cao.”
Tiểu Thanh Yên cắn kẹo, ngẫm nghĩ:
“Ba hôm trước, ta thấy Nhược Lam đứng dưới giàn hoa bên dãy phòng đại sư huynh, tay cầm thư, mặt đỏ.”
Cả phòng im lặng.
Rồi đồng loạt vỗ bàn cái rầm.
“Là Lục Trầm!”
---
Một lát sau, Bạch Tụ cẩn thận nói:
“Nếu là Lục Trầm... thì phải hành động sớm.”
“Không thể để sư đệ ngây thơ bị cướp huynh!”
“…”
Tiểu Thanh Yên nghển cổ:
“Hở? Ta liên quan gì?”
Lâm Tuyết nhìn cậu, giọng nghiêm túc:
“Huynh chính là cá mặn bạch liên hoa, là đối tượng trung tâm bị theo đuổi! Huynh không nhận ra Lục Trầm có ý với huynh sao?”
“…Không.”
“Hôm bữa hắn hỏi ‘gả cho ta không’, huynh tưởng đang nói bánh hả?”
“…Chứ không phải hả?”
“…Huynh là thật, đầu gỗ hạng nặng luôn á.”
---
Cuối buổi họp, hội Hóng Chuyện ra quyết định:
> 【Phải bảo vệ cá mặn trung tâm, đề phòng drama tình tay ba!】
Tiểu Thanh Yên được tiễn ra tận cửa, lại còn tặng thêm túi bánh đậu xanh “nhằm khích lệ cung cấp thông tin tiếp”.
Cậu xách giỏ rắn, tay cầm bánh, lòng tràn ngập bình yên.
“Mọi người tốt ghê.”
Phía sau có gió nhẹ thổi qua, rắn trên vai cậu thì thè lưỡi xì xì, như muốn nói:
“Ngươi là người được bảo vệ, hay là bom nổ chậm vậy?”