Sáng sớm.
Tụ Linh phong mờ sương, chim chóc ríu rít, các đệ tử đã tề tựu ở sân luyện công, đồng loạt múa kiếm dưới sự chỉ đạo của sư tỷ Vân Thanh.
Lục Trầm đứng phía xa, khoanh tay nhìn một lượt.
“Ừm, Vân Đài tiến bộ. Tốt.”
“Sư đệ Duy Minh, chân trái chưa vững. Sửa.”
Đang định quay đi, mắt hắn quét một vòng — rồi khựng lại.
Bên trái có người vắng mặt.
Người đó không ai khác, chính là cá mặn đeo mặt nạ của Tụ Linh phong — Tiểu Thanh Yên.
---
Lục Trầm lập tức đi thẳng về hướng sân sau. Đúng như dự đoán, vừa tới đã thấy bóng ai đó đang... nằm sấp trên phiến đá lớn, cạnh hồ nước.
Bên cạnh cậu là ba con rắn, đang… ngáp.
“Tiểu Thanh Yên!”
Nghe tiếng gọi, người trên tảng đá hơi giật mình. Cậu trở mình lật lại, vẫn không ngồi dậy, mắt nửa mở nửa khép, lười biếng thều thào:
“Đại sư huynh... mới sáng, nhỏ nhẹ chút...”
“Giờ này là sáng chứ còn gì nữa!”
Lục Trầm tiến tới, vỗ cái bộp lên tảng đá:
“Ngươi không tới sân luyện là sao hả? Mấy hôm nay ta không nói, ngươi liền nằm suốt ở đây?”
Tiểu Thanh Yên chống tay ngồi dậy, vai áo hơi tuột, tóc rối tơi bời, giọng lười muốn chảy nước:
“Ta có ngồi hấp linh khí.”
“Hấp linh khí không cần nằm sấp như cá khô!”
Cậu chớp mắt.
“…Thì ta là cá mặn mà.”
“…”
Lục Trầm nghiến răng.
Hắn biết sư đệ này cứng đầu, nhưng không nghĩ lại... mặn một cách vô lý đến vậy.
---
“Ngươi là đệ tử chính tông, trưởng môn đích thân nhận về, vậy mà không chịu tu luyện?”
“Có tu. Hôm qua ta nghĩ về pháp môn ‘Trường Mộng’.”
“‘Trường Mộng’ là pháp tu nhập định tầng sâu, ngươi nhập chưa?”
“Chưa. Ta ngủ quên giữa chừng...”
“…”
“Nhưng mộng rất dài, ta nhớ rõ, tức là có hiệu quả.”
“…”
Lục Trầm cảm thấy máu trong người mình đang dồn về đỉnh đầu.
Hắn quyết định không nói nữa, túm lấy cổ áo sư đệ kéo đứng dậy:
“Hôm nay ta sẽ đích thân dạy ngươi luyện công. Một canh giờ, không được rề rà!”
Tiểu Thanh Yên đứng dậy, uể oải phủi y phục.
“Ta có được đem rắn theo không?”
“Không.”
“Vậy ta từ chối.”
“…”
“Rắn nhà ta ăn sáng chưa. Bỏ đói không tốt.”
Lục Trầm nổi gân trán, ngửa mặt thở dài:
“Ta làm sao lại đi thích một tên đệ tử đầu gỗ như ngươi chứ…”
Tiểu Thanh Yên ngẩn người:
“Hả? Huynh thích ta?”
Lục Trầm: “…”
Không khí khựng lại trong vài giây.
Tiểu Thanh Yên nhìn hắn, đầu nghiêng nghiêng, ánh mắt vô tội:
“Thì huynh vừa nói ‘ta thích’…”
“Ta nói là ta làm sao lại đi THÍCH ứng phó với đệ tử đầu gỗ như ngươi!” – Lục Trầm sửa liền.
“À...” – Cậu gật gù. “Cũng đúng. Ta không hợp với chuyện tình cảm lắm.”
“…”
“Rắn nhà ta còn dễ hiểu hơn.”
“…”
---
Sau một hồi vật lộn, cuối cùng Lục Trầm cũng kéo được Tiểu Thanh Yên tới sân nhỏ sau núi — nơi ít người lui tới, yên tĩnh đủ để dạy riêng.
“Đứng thẳng lưng lên. Tay trái cầm kiếm, chân trái tiến một bước, vững thế!”
“Ừm…”
“Dùng linh khí truyền vào thanh kiếm.”
Tiểu Thanh Yên nhắm mắt… một lúc sau.
Rẹt.
Thanh kiếm rớt xuống đất.
“Ta thấy hơi nặng…”
Lục Trầm mím môi: “Ngươi chưa truyền linh lực.”
“Có chứ.” – Cậu ngẩng lên. “Ta truyền bằng ý niệm.”
“Ý niệm không đủ, phải có thực hành!”
“À…” – Cậu gật. “Vậy ta luyện… mai.”
“KHÔNG!”
---
Một canh giờ sau.
Lục Trầm đứng giữa sân, tóc rối, áo xộc, tay cầm kiếm như muốn đập gối.
Tiểu Thanh Yên thì đang ngồi bệt dưới đất, trên đầu có con rắn nhỏ cuộn tròn, thè lưỡi ngủ ngoan.
“Ngươi... ngươi chính là kẻ có khả năng khiến ta tức chết trong lúc vẫn thấy cưng!”
Tiểu Thanh Yên ngẩng đầu, mắt sáng lấp lánh:
“Vậy tức là huynh không ghét ta?”
Lục Trầm trợn mắt: “Không ghét cái đầu ngươi!”
“Rắn của ta cũng thích huynh.”
“...Ơ, thật á?”
Cậu gật đầu, nghiêm túc:
“Nó nói huynh nhìn giống cá nhỏ, nhìn ngon miệng.”
“…”
Tức mà không đánh được.
Cười cũng không cười nổi.
Muốn ôm về làm vợ, nhưng sợ bị rắn cắn.
Đại sư huynh Lục Trầm, chính thức bước vào con đường nuôi cá mặn từ bé đầy bất lực.