Tụ Linh phong buổi sáng yên ả. Nắng sớm rơi nhẹ trên từng phiến lá, chim hót lảnh lót, mấy sư đệ đang quét sân luyện kiếm. Tất cả đều rất thanh tịnh.
Cho đến khi…
“TRẢ ĐÂY!”
“Ai mượn ta đưa? Rõ ràng ngươi giật tay ta!”
“Ta thấy ngươi cố tình! Mỗi lần ăn bánh là ngươi cướp của ta trước!”
“Ngươi là đồ... đồ đạo tặc trong lớp áo sư muội!”
Cạch!
Tiếng bàn đá gãy vang lên.
Một trận tranh cãi long trời lở đất bắt đầu giữa hai người — sư muội Vân Đài và sư tỷ Lạc Nguyệt — giữa sân luyện công.
Nguyên nhân?
Một cái bánh trung thu.
Không ai rõ vì sao lại có thể đánh nhau đến mức này vì... bánh.
---
Lúc này, ở góc hồ sau núi, Tiểu Thanh Yên đang đút cho rắn ăn lòng đỏ trứng.
“Chà, hôm nay trời có mùi cãi lộn.”
Cậu vừa nói vừa đứng dậy, phủi tay, bế con rắn nhỏ lên vai, bước thong thả về hướng sân luyện.
Vừa tới nơi, thấy một vòng người đứng xem náo nhiệt.
“Ngươi là đồ nữ nhân nham hiểm!”
“Ta nham hiểm cũng không bằng ngươi – người giấu tu vi để quyến rũ nam đệ tử!”
“Ngươi nói ai?!”
Ầm!
Một tia pháp lực bắn thẳng vào cột đá, vỡ tung tóe.
Tiểu Thanh Yên không nói gì, bốc một viên kẹo bỏ vào miệng, rồi chen vào một chỗ hóng được rõ nhất.
Sư muội Dung Hoa đứng bên cạnh thấy vậy, nhỏ giọng: “Thanh Yên sư đệ, ngươi cũng tới hóng sao?”
Cậu gật đầu, giọng mơ màng:
“Không tới thì uổng. Bữa nay là lần thứ ba bọn họ cãi nhau vì bánh rồi.”
“Thật hả?!”
“Lần đầu là bánh đào lễ thọ, lần hai là bánh ngọt nhân sen, hôm nay là bánh trung thu. Vẫn chưa lần nào hòa giải được.”
“…Ngươi nhớ rõ ghê ha.”
Tiểu Thanh Yên ngậm kẹo, ánh mắt sâu thẳm như có camera quay chậm:
“Ta chỉ vô tình đi ngang.”
---
Lục Trầm đi ngang qua, thấy đám đông tụ tập, bèn nhíu mày.
“Làm gì mà tụ lại như chợ phiên thế này?”
Vừa dứt lời, cả đám tản ra nhường đường.
Lạc Nguyệt cùng Vân Đài tóc tai rối bù, áo xộc xệch, đứng đối diện nhau như sắp phát động đại chiến lần hai.
Lục Trầm thở dài: “Vì bánh trung thu nữa?”
“Là hắn giật của ta trước!”
“Rõ ràng là ngươi đánh rơi, ta chỉ nhặt!”
Tiểu Thanh Yên nhỏ giọng chen vào:
“Là ngươi dùng pháp thuật hất bánh ra xa, sau đó nhảy lên bắt nó trên không.”
Hai người im bặt, đồng loạt quay lại nhìn cậu.
“…Sao ngươi biết?!” – Vân Đài.
Tiểu Thanh Yên chỉ tay về phía gốc cây:
“Hôm đó ta ngồi dưới kia cho rắn tắm nắng. Có chứng cứ.”
Lục Trầm giơ tay che mặt.
Sư đệ này rốt cuộc là đang tu tiên hay hành nghề giám sát nội bộ vậy trời?!
---
Lát sau, trưởng môn tới dẹp loạn, bắt đôi oan gia kia về diện bích ba ngày. Đám đệ tử tản đi hết.
Lục Trầm đi ngang qua Tiểu Thanh Yên, thấy cậu vẫn ngồi gặm kẹo, mắt nhìn trời, liền không nhịn được hỏi:
“Ngươi sao cái gì cũng biết vậy hả?”
Tiểu Thanh Yên ngẫm nghĩ một chút rồi thản nhiên trả lời:
“Ta đi ngang.”
“…Câu này ngươi trả lời mấy lần rồi.”
Cậu nghiêng đầu nhìn hắn, giọng trong trẻo:
“Nhưng là sự thật. Ai bảo người ta thích cãi nhau ngay chỗ ta nuôi rắn?”
Lục Trầm muốn cười nhưng ráng giữ vẻ uy nghiêm:
“Ngươi là đệ tử Tụ Linh phong, không được chỉ biết hóng drama!”
“Ta còn nuôi rắn.”
“Tu luyện đâu?!”
“Cũng... đang hấp linh khí.”
“...Ngươi đúng là cá mặn sống dai mà.”
---
Tối hôm đó, trong khi mọi người về phòng nghỉ ngơi, Tiểu Thanh Yên vẫn ngồi ngoài sân sau.
Trên đùi là ba con rắn nhỏ đang rúc vào người cậu ngủ ngoan.
Cậu khẽ vuốt ve từng con, khẽ thì thầm:
“Ngày mai chắc có vụ lớn hơn. Vì nghe đâu có người thất tình.”
Rắn: xì xì
Cậu nheo mắt, khóe môi cong lên một chút.
Tụ Linh phong ơi, drama tới nữa đi.