【Song nam chính + đoàn sủng mềm mại + cắt lát 1V1 + giả heo ăn hổ】
Ôn Trĩ Ninh cả đời làm điều thiện, tích đức, đến chơi game nuôi dưỡng cũng tận tâm tận lực, vậy mà xui xẻo thay, cậu bị kéo vào thế giới kinh dị vô hạn.
Để sống sót, cậu khôn ngoan nép sau lưng các đại lão, ra sức cổ vũ, tung hô rầm rộ, lời khen ngập trời.
Ai ngờ trong game...
Vị tiến sĩ tà ác với trí óc siêu phàm, mơ ước cải tạo não bộ toàn nhân loại theo kiểu vật lý, lại công khai cảm ơn cậu vì đã tài trợ kinh phí nghiên cứu;
Kẻ sát nhân máu lạnh tự xưng “thần linh”, thích thú giết chóc, vào đêm trăng tròn trao nụ hôn lạnh buốt, chọn cậu làm cô dâu;
Bác sĩ phẫu thuật của bệnh viện tâm thần, vừa rời bàn mổ, tay còn cầm dao dính máu, lại ủy khuất gọi cậu là “anh trai”...
Ôn Trĩ Ninh sững sờ, há hốc mồm.
Khoan đã!
Đây chẳng phải đám nhóc đáng yêu cậu từng nuôi trong game sao!? Sao giờ đứa nào cũng biến chất thế này!? Phong cách lệch lạc hoàn toàn luôn rồi!
Quan trọng hơn... đừng lấy cớ muốn gặp tôi mà ép tôi vào trung tâm cốt truyện, chơi chế độ khó khủng khiếp thế này!
Đừng kéo tôi! Tôi không cùng phe với mấy người nữa đâu! Không thấy ánh mắt các đại lão nhìn tôi ngày càng kỳ lạ sao!?
Ôn Trĩ Ninh tuyệt vọng, bị đám nhóc đen hóa với dục vọng chiếm hữu bùng nổ đuổi chạy tán loạn, đồng thời điên cuồng spam nhóm chat: “Đại lão ơi! Tui yếu lắm, cứu tui đi! T.T”
Các đại lão: “Đừng gọi, cứu không nổi, thật sự không cứu nổi.”
Ôn Trĩ Ninh: “0.0”
Tà thần: “Ta cứu được, để ta cứu.”
Ôn Trĩ Ninh: “Cảm ơn, cảm ơn, cảm ơn... Khoan!? Sao trong nhóm chat lại lẫn vào thứ quái dị thế này!!”