Nghĩ đến việc vì nhiệm vụ mà mình sắp trở thành một con hồ ly trụi lông, Ôn Trĩ Ninh chẳng cần đến thể chất “nước mắt bất khống” của hệ thống, mắt đã rưng rưng, lệ rơi lã chã.
Không phải vì gì khác, chỉ là—
Không! Có! Lông! Thật! Sự! Quá! Quá! Quá! Xấu!
Dù có thể hoàn thành nhiệm vụ, nhưng lông mọc lại cần rất lâu. Trong thời gian đó, hồ ly nhỏ sẽ tự ti, không dám ra ngoài gặp ai. Nếu chẳng may bị đại yêu quen biết phát hiện... Ôi trời, đời hồ ly này coi như xong luôn!
Ôn Trĩ Ninh tưởng tượng ra viễn cảnh tương lai, hai chân giãy đành đạch, lòng như tro tàn.
“...Để tôi đi.” Một giọng nói vang lên.
Lâm Lai, người từ đầu đến giờ luôn im lặng, gần như không có cảm giác tồn tại, đứng dậy: “Tôi không quan tâm lắm đến kiểu tóc, với lại tôi là người chơi Lv.12, biết cách moi thông tin từ NPC hơn. Tôi đi hợp lý hơn.”
Cái gì!?
Trên đời sao có người tốt thế này!!!
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT