Chẳng ai đánh giá cao Ôn Trĩ Ninh.
Tân binh mới vào game này, dù đã vượt qua được cuộc truy đuổi và lần kiểm tra đột xuất đầu tiên, thể chất và phản ứng cũng tạm được, nhưng trông cậu cứ mềm mại, thỉnh thoảng ngơ ngác, chẳng thông minh chút nào. Trong thế giới vô hạn với tỷ lệ tử vong cao thế này, rõ ràng không sống được lâu.
Đây cũng là lý do Vân Phàm chẳng buồn hỏi tên Ôn Trĩ Ninh.
...Lỡ chưa qua được phó bản mà đã chết, biết tên thì có ý nghĩa gì? Chỉ thêm ràng buộc, để lại nỗi buồn vô ích.
Nhưng dù sao Ôn Trĩ Ninh cũng là người mới mà cô dẫn dắt ở phó bản này, có vài chuyện cần nhắc vẫn phải nhắc.
Vân Phàm bước lên, định nói về những “luật ngầm” mà người chơi đều ngầm hiểu, thì thấy người máy dẫn đầu dừng lại, trượt đến bên Ôn Trĩ Ninh, không biết từ đâu lấy ra một bảng “thích”: “Nghiên cứu chỉ ra rằng ăn uống thực sự tăng cảm giác hạnh phúc.”
Ánh đỏ trong mắt người máy quét qua người Ôn Trĩ Ninh, khen ngợi: “Cậu rất tốt, chắc chắn là một người hạnh phúc trong cuộc sống.” Nói rồi, nó lấy ra một bông hoa đỏ đưa cho Ôn Trĩ Ninh: “Đây là phần thưởng cho người hạnh phúc.”
Mắt Ôn Trĩ Ninh sáng rực.
“Còn có phần thưởng nữa?”
Cậu hai tay nhận lấy bông hoa đỏ: “Oa! Dễ thương quá! Anh làm cái này à? Khéo tay ghê!”
Người máy: “Cảm ơn lời khen.”
Mọi người xung quanh: ...Hả? Thế này cũng được sao?
Chỉ tùy tiện nói muốn ăn mà đã được thưởng, thậm chí còn tương tác được với người máy vốn trông lạnh lùng vô tình, rõ ràng thuộc phe đối lập với người chơi!?
...Tâm cậu ta to thật đấy!
Ôn Trĩ Ninh đột nhiên dừng lại, cúi mặt sát vào bông hoa đỏ: “Ồ, trên bông hoa đỏ có chữ.”
Lời vừa dứt, ánh mắt mọi người chơi đồng loạt đổ dồn vào Ôn Trĩ Ninh, có ngạc nhiên, có tham lam, có cuồng nhiệt. Ôn Trĩ Ninh chẳng để ý, rõ ràng đọc từng chữ:
“Vị vua đếm những viên ngọc trên vương miện vàng;
Muỗng bạc khuấy mật ong tạo nên gợn sóng;
Ông ta nói mình là người hạnh phúc nhất,
Nhưng chìa khóa vàng lại không mở được cánh cửa mùa xuân.”
“Ừm, chỉ có thế thôi.”
Nghe vậy, sắc mặt mọi người khác nhau.
Vân Phàm đi phía sau thở dài, cảm xúc phức tạp.
Cô biết Ôn Trĩ Ninh là người mới mới vào game, tính cách đơn thuần. Trước đó bảo cậu đọc gợi ý người mới, cậu đã đọc thật, không ngờ lần này cũng chẳng giấu giếm gì, chưa ai hỏi đã công khai toàn bộ thông tin trên bông hoa đỏ.
Nếu là cô...
Tìm được manh mối, chắc chắn sẽ giấu kín, chỉ khi cần thiết mới tung ra làm con bài trao đổi.
Nhưng cô không có tư cách chê Ôn Trĩ Ninh ngốc.
Vì cô là người được lợi.
Nghĩ đến tối nay, cậu nhóc vô tư này sẽ ở chung phòng với gã mặt sẹo Hứa Thường, Vân Phàm không khỏi lo lắng.
Chẳng có chút mưu mẹo nào, chẳng phải sẽ bị người ta xoay như chong chóng sao?
Cô bước lên, một tay xoa đầu Ôn Trĩ Ninh, làm rối tung mái tóc cậu: “Nhóc con, đây là lần đầu qua phó bản đúng không?”
Ôn Trĩ Ninh cúi đầu, giơ hai tay bảo vệ đầu, ngơ ngác: “Ừm?”
Sao tự dưng lại nói chuyện này?
“Thông thường, loại thông tin này có thể trao đổi được.” Vân Phàm giải thích xong, hất cằm về phía mọi người xung quanh: “Mọi người, quy tắc đều hiểu chứ?”
“Nhóc con đúng là thẳng thắn.” Hứa Thường, gã mặt sẹo, cười lớn, ánh mắt soi xét dừng trên người Vân Phàm: “Còn cô nàng này, chỉ là người dẫn đường thôi mà, tưởng mình là cố vấn đời thật à? Nhóc con còn chưa lên tiếng, đã tới lượt cô lên mặt thay cậu ta? Quy tắc á, tôi Hứa Thường chưa bao giờ tuân theo. Với lại, cô cũng thấy rồi, chẳng ai ép cậu ta, tự cậu ta nói ra đấy chứ.”
Vân Phàm cau mày, định mở miệng, nhưng Lâm Lai giữ cô lại, khẽ lắc đầu.
Hứa Thường thấy thế, hừ nhẹ, đi trước tiên.
Vân Phàm lườm theo bóng lưng hắn, quay sang Ôn Trĩ Ninh: “Cậu đấy, lần sau giấu kỹ bông hoa đỏ của cậu đi, đừng để bị cướp.”
Ôn Trĩ Ninh: 0.0
Cậu khẽ lẩm bẩm: “Đây là bông hoa đỏ người máy cho mà, chắc không ai cướp đâu, đúng không?”
Vân Phàm: “...Đó là trọng điểm à? Nếu muốn cướp thật, ai thèm quan tâm nó là gì.”
Sao lại không phải trọng điểm chứ?
Ôn Trĩ Ninh giơ tay, nhẹ nhàng vỗ vỗ khối sắt lớn bên cạnh, đôi mắt tròn xoe nhìn đối phương đầy tội nghiệp: “Anh người máy ơi, đây là bông hoa đỏ anh tự tay cho em, em thích lắm. Nếu bị người khác cướp mất, em sẽ buồn lắm, không còn hạnh phúc nữa. Anh có chịu giúp em giữ bông hoa này không?”
Người máy khựng lại, ánh đỏ quét qua mặt Ôn Trĩ Ninh, giọng máy không cảm xúc phun ra ba chữ: “Tôi chịu.”
Ôn Trĩ Ninh cài bông hoa đỏ lên áo mình: “Hì hì, cảm ơn anh!”
Vân Phàm: “...???”
Tuy nhiên... thế này cũng được sao?
...Không đúng! NPC trong thế giới vô hạn có tốt bụng thế này à? Sao trước đây khi cô qua các thế giới lại chẳng cảm nhận được!?
Vân Phàm không kìm được, lộ ra biểu cảm như vừa thấy ma.
*
“Tòa nhà giảng đường của Trại Huấn luyện Hạnh phúc có hai tòa, bình thường các bạn học ở tòa bên trái, nhớ đừng đi nhầm. Bên cạnh là tòa nhà thí nghiệm, hiện đang sửa chữa, cấm mọi học sinh ra vào. Nếu vi phạm... các bạn sẽ không muốn biết hậu quả đâu.”
Người máy giới thiệu với Ôn Trĩ Ninh và mọi người: “Ở hướng hai giờ là căng tin, toàn trường chỉ có một căng tin này, đồ ăn rất ngon. Sau khi ăn cơm ở đây, học sinh trong trại huấn luyện đều cảm thấy rất hạnh phúc. Phía sau căng tin là khu ký túc xá, ăn xong tôi sẽ dẫn các bạn qua đó.”
Nghe vậy, các người chơi đều đã có tính toán trong lòng.
— Tòa nhà giảng đường bên phải là nơi cần đi nhầm ít nhất một lần.
— Tòa nhà thí nghiệm đang sửa chữa là nơi cần lén lút đột nhập.
— Cơm ở căng tin “hạnh phúc” tốt nhất là đừng ăn.
Mọi người bước vào căng tin.
Vừa vào, mùi thơm của đồ ăn đã xộc thẳng vào mũi. Ôn Trĩ Ninh hít sâu một hơi, đôi mắt lập tức sáng lấp lánh.
Căng tin này không hổ là “căng tin hạnh phúc”, phục vụ kiểu buffet, thực đơn phong phú, chỉ có thứ bạn không nghĩ tới, chứ không có thứ bạn không ăn được.
Vân Phàm còn nhớ ân tình lúc trước khi Ôn Trĩ Ninh không giấu diếm manh mối, có chút lo lắng, kéo cậu một cái, dặn dò: “Ăn ít thôi.”
Ôn Trĩ Ninh: “Dạ được.”
Nhưng mà…
Vào căng tin, Ôn Trĩ Ninh hoàn toàn không kiềm chế được cái miệng của mình.
Đây là gì? Bít tết chiến phủ*, tôi ăn ăn ăn ăn ăn! Đây là gì? Hải sản thượng hạng, tôi ăn ăn ăn ăn ăn! Đây là gì? Đồ ăn vặt, tôi ăn ăn ăn ăn ăn! Đây là gì? Tráng miệng sau bữa, tôi ăn ăn ăn ăn ăn!
(*) là một cách gọi vui, không chính thức của món bít tết (steak) ở Việt Nam, đặc biệt là trong bối cảnh "bít tết" đã trở nên phổ biến và có nhiều biến thể. Nó thường ám chỉ đến những quán bít tết bình dân, nơi món ăn có thể không được chế biến theo chuẩn mực cao cấp như các nhà hàng phương Tây, nhưng vẫn được nhiều người yêu thích vì giá cả phải chăng và hương vị quen thuộc. (Gg)
...A.
No quá. Đời hồ ly hạnh phúc quá!
No nê thỏa mãn, Ôn Trĩ Ninh tìm đến chỗ mọi người tụ họp.
Cậu mãn nguyện áp mặt xuống bàn ăn trong căng tin, thoải mái thở dài một tiếng, ung dung lắc lư cái đuôi không tồn tại.
Vân Phàm, người gần như chẳng ăn gì suốt quá trình: “...Đồ tham ăn.”
Cô cố nhịn, nhưng không nhịn được, rút một tờ giấy ra, một tay nâng mặt Ôn Trĩ Ninh, tay kia nhét tờ giấy xuống dưới: “Bàn ăn bẩn. Lót một chút đi.”
Ôn Trĩ Ninh nheo mắt: “Cảm ơn chị.”
Suốt quá trình cậu chẳng dùng chút sức nào, nên vừa lúc tay Vân Phàm buông ra, đầu cậu lập tức “bịch” một tiếng đập xuống bàn ăn.
Vân Phàm: “...”
“Các vị.” Người đàn ông mặc vest, vốn ít nói, ngồi ở góc, đẩy gọng kính, nở nụ cười hiền lành vô hại: “Mọi người đều biết, ở lại thế giới vô hạn thêm một ngày, nguy cơ tử vong sẽ tăng gấp đôi. Vậy, có muốn hợp tác đôi bên cùng có lợi không?”
Anh ta chủ động giới thiệu: “Tôi tên Tống Sĩ Hiến, trước khi vào Hành Lang là nhân viên bán bảo hiểm.”
Hứa Thường nheo mắt nghịch con dao trong tay, chị ngự tỷ vẫn mải mê ngắm móng tay, còn Ôn Trĩ Ninh thì đang trong trạng thái no nê mơ màng.
Vân Phàm và Lâm Lai liếc nhìn nhau, cũng không muốn làm kẻ đứng mũi chịu sào.
Nhất thời, trong phòng ăn im phăng phắc.
“Vì không ai nói gì, tôi xem như mọi người ngầm đồng ý.”
Tống Sĩ Hiến không hề lúng túng, tiếp tục: “Vì tôi là người đề xuất, để tôi nói trước. Nhiệm vụ yêu cầu chúng ta tìm ra người hạnh phúc nhất trong trại huấn luyện, nhưng vừa rồi ở sân thể dục, chúng ta cũng thấy, học sinh ở đây đông quá.”
“Tôi quan sát rồi, khi xếp hàng, một đội hình có cấu trúc 20x20, trên sân có tổng cộng 6 đội hình, tính ra là 2400 học sinh. Trừ đi 7 người bị đưa đi hôm nay, còn lại 2393 người. Tìm ra người hạnh phúc nhất trong số này không phải chuyện đơn giản, bởi vì... chúng ta bị bài xích.”
“Lời này thú vị đấy.” Hứa Thường hỏi: “Bài xích kiểu gì?”
Tống Sĩ Hiến mỉm cười: “Chắc anh cũng nhận ra, chỉ là nhất thời chưa để ý.”
Anh ta giơ tay, chỉ vào đầu mình: “Tóc.”
Đúng thế thật.
Hơn nửa số học sinh trên sân thể dục đều cạo trọc, đầu sạch bóng, thậm chí không còn một cọng tóc ngắn.
Loại người này thường tụ tập với nhau, không chơi chung với những học sinh có tóc.
Tống Sĩ Hiến đẩy gọng kính: “Trước khi kiểm tra đột xuất, tôi đã thử giao tiếp với họ, nhưng vừa thấy mái tóc đen dày mượt mà của tôi, họ đã lộ ra vẻ khinh bỉ.”
...Tóc đen dày mượt mà?
Đầu óc Ôn Trĩ Ninh bắt được từ khóa, khó khăn ngẩng đầu nhìn lên mái tóc của Tống Sĩ Hiến.
Dù Tống Sĩ Hiến đã trung niên, khoảng bốn mươi tuổi, trao đổi chất chậm đi, nhưng chất lượng tóc của anh ta đúng là rất tốt. Tóc dày, sợi tóc to, đen bóng lấp lánh, nhìn mượt mà óng ả, quả thật là người có mái tóc đẹp nhất trong số những người ở đây.
Ngay cả Ôn Trĩ Ninh cũng không sánh bằng.
Ôn Trĩ Ninh: “Oa.”
Cậu phấn khởi, len lỏi qua mọi người, tiến đến bên Tống Sĩ Hiến, ngưỡng mộ nói: “Anh ơi, tóc anh đẹp quá, bình thường anh dùng dầu gội và dầu xả gì thế?”
Cái đuôi của cậu thực sự rất cần bí quyết này!
Vân Phàm: “...” Đây là trọng điểm sao?
Tống Sĩ Hiến ngược lại rất hưởng thụ, cười tủm tỉm: “Đợi sau này về thế giới thực, tôi sẽ giới thiệu cho cậu.”
Ôn Trĩ Ninh: “Cảm ơn anh!”
“...Thế thì làm sao? Chẳng lẽ cả nhóm chúng ta phải cạo đầu trọc hết à?”
Bên cạnh, chị ngự tỷ nghịch viên kim cương trên móng tay, kéo chủ đề trở lại. Cô nhướng mày: “Nói trước, tôi không làm đâu. Bảo tôi cạo đầu, thà để tôi chết luôn còn hơn.”
“Cũng không phải bắt buộc tất cả đều phải cạo đầu.” Tống Sĩ Hiến đưa mắt nhìn Hứa Thường. “Nếu mọi người chịu hợp tác, chỉ cần một người cạo đầu đi thu thập thông tin là đủ.”
Ánh mắt mọi người đồng loạt hướng về Hứa Thường.
Theo lời chị ngự tỷ trước đó, gã mặt sẹo Hứa Thường từng giết người, ngồi tù, vừa ra tù đã bị kéo vào thế giới vô hạn này.
Lúc cải tạo, hắn đã cạo trọc đầu, giờ tóc mới mọc lên chút ít, chỉ là tóc ngắn, nên là người phù hợp nhất để cạo trọc đi thu thập thông tin.
Bị mọi người nhìn chằm chằm, Hứa Thường nở nụ cười đầy ý vị, hừ lạnh một tiếng.
“Rầm!”
Hắn ném mạnh con dao trong tay xuống bàn ăn, đôi mắt tam bạch lạnh lùng quét qua mọi người: “Lão tử giết người, ngồi tù hai mươi năm, khó khăn lắm mới ra ngoài, lại bị tống vào cái nơi quỷ quái này, đang bực mình đây. Giờ tóc vừa mọc được chút, các người lại vì cái nhiệm vụ vớ vẩn gì đó bắt lão tử cạo trọc?”
Hứa Thường đột ngột đứng dậy, nắm chặt con dao, chĩa thẳng vào mọi người, lưỡi dao vẽ một đường cong giữa không trung, gầm lên: “Các người nghĩ mình là cái thá gì!? Dám ra lệnh cho lão tử? Tin không, lão tử nổi điên lên là đâm chết hết cả đám!”
Sắc mặt các người chơi đều trở nên khó coi.
Hành Lang không có quy định cấm người chơi giết nhau.
“...Đừng kích động, chúng ta đang bàn bạc mà, đúng không?”
Tống Sĩ Hiến giơ tay, tỏ ý vô hại. “Hoặc là có ai sẵn sàng hy sinh một chút không?”
“Chẳng cần phiền phức thế.” Hứa Thường liếc mắt, bất ngờ túm lấy Ôn Trĩ Ninh – người trước đó vì hỏi chuyện dầu gội mà chủ động ngồi giữa hắn và Tống Sĩ Hiến. Lưỡi dao sắc nhọn chĩa thẳng vào gương mặt trắng trẻo của cậu, gân xanh nổi trên trán, giọng hung tợn: “Mày, đi cạo đầu trọc!”
Ôn Trĩ Ninh ngoan ngoãn bị nắm cổ áo, ngơ ngác: “...Hả? T-tôi á?”
...Cạo đầu trọc!?
Hu hu hu đừng mà!
Lông hồ ly quý giá lắm!!!