Người máy đứng im hồi lâu, như thể bị câu trả lời của Ôn Trĩ Ninh làm cho CPU muốn cháy khét.  

Nước mắt Ôn Trĩ Ninh vẫn rơi, nụ cười không dám tắt, trông còn kỳ quái hơn cả đám NPC xung quanh. Chỉ có đôi mắt đẫm nước long lanh, sáng rực, đối diện thẳng với người máy.

Càng nghĩ, Ôn Trĩ Ninh càng cảm thấy câu trả lời của mình hoàn hảo không chê vào đâu được, đúng là thiên tài!  

Ngẩng ngực tự hào, Ôn Trĩ Ninh nói: “Nước mắt cũng có nhiều loại, đây là nước mắt hạnh phúc của tôi! Ai khẳng định thì phải đưa ra bằng chứng, nếu anh cho rằng không phải, thì đưa bằng chứng ra đi!”  

Cậu và người máy giằng co.  

Vô số dòng dữ liệu lướt qua trong mắt người máy. Dù chỉ vài giây trôi qua, mỗi giây đều chậm rãi như kéo dài vô tận. Cuối cùng, mắt người máy sáng đèn xanh, nó không tiếp tục tranh cãi với Ôn Trĩ Ninh mà chuyển sang người tiếp theo.  

“Phù...”  

Ôn Trĩ Ninh thở phào, cơ thể thả lỏng.  

Qua rồi!  

Nước mắt cậu chảy càng dữ, lông mi dính đầy những giọt lệ long lanh, lấp lánh dưới ánh nắng. Cậu không dám đưa tay lau, chỉ khi người máy đi xa mới lén lút chùi một cái.  

Tôi ghét cái “nước mắt bất khống” này!  

Trong lòng Ôn Trĩ Ninh tưởng tượng ra một nhân vật hệ thống nhỏ bé, bị cậu đè xuống đất đánh cho tơi bời.  

Vòng thẩm vấn này lôi ra bảy người không đạt yêu cầu, trong đó có hai người cố bắt chước con đường của Ôn Trĩ Ninh, giả vờ không quen biết, nhưng bị phát hiện nói dối, tất cả đều bị người máy đưa đi. Sau đó, người máy đứng trên bục cờ phát biểu một bài dài về “định nghĩa hạnh phúc”, cuối cùng nói: “Học sinh chuyển trường mới ở lại, những người khác giải tán!”  

Ôn Trĩ Ninh đoán “học sinh chuyển trường” chắc chắn là ám chỉ người chơi.  

Quả nhiên không ngoài dự đoán.  

Sau khi đám NPC tản đi như chim muông, trên sân chỉ còn lại sáu người chơi, gồm Ôn Trĩ Ninh, bốn nam hai nữ, trong đó có cả Vân Phàm và Lâm Lai.

Trong số ba người chơi còn lại, một người là đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi, mặc vest, trông giống nhân viên bán bảo hiểm. Ông ta đeo kính, luôn nở nụ cười hiền hậu, dễ gần, gương mặt rất phúc hậu.  

Hai người còn lại đứng cạnh nhau, có vẻ quen biết từ trước.  

Người đàn ông có gương mặt đầy sẹo, toát ra vẻ hung dữ. Đặc biệt là đôi mắt tam bạch, lạnh lùng vô cảm, khiến hắn ta trông rất đáng sợ.  

Người phụ nữ là một ngự tỷ với thân hình quyến rũ, tóc xoăn sóng lớn. Cô ta nhìn ai cũng mỉm cười rạng rỡ. Thấy Ôn Trĩ Ninh đang nhìn mình, cô đặt bàn tay thon dài lên môi, gửi một nụ hôn gió.  

Ôn Trĩ Ninh ngẩn ra, tai lập tức đỏ bừng.  

Ngự tỷ bật cười khẽ.  

Sáu người đứng cùng nhau, không ai chủ động lên tiếng, đều lặng lẽ quan sát đối phương.  

Người máy bước tới, quét toàn thân họ: “Các bạn học, các bạn thể hiện rất xuất sắc, có thể thấy đều là những người hạnh phúc. Chào mừng gia nhập đại gia đình Trại Huấn luyện Hạnh phúc, trở thành một phần của chúng tôi. Tiếp theo là phân chia ký túc xá...”  

Ký túc xá của Trại Huấn luyện Hạnh phúc là phòng đôi.  

Hiển nhiên, hai người phụ nữ sẽ ở chung.  

Người máy điểm danh: “Ôn Trĩ Ninh, Hứa Thường, phòng 304.”  

Không phải Lâm Lai.  

Ôn Trĩ Ninh quay đầu như chú cún con, đôi mắt long lanh nhìn về phía người đàn ông mặc vest và gã mặt sẹo.  

“Này, nhóc.” Giọng nói khàn khàn của gã mặt sẹo vang lên.  

Hắn bước tới, cánh tay lực lưỡng mạnh mẽ đặt lên vai Ôn Trĩ Ninh, kéo cậu về phía mình, phát ra tiếng cười trầm thấp: “Xin lỗi nhé, chắc làm cậu thất vọng rồi. Hứa Thường là tôi. Hứa trong Hứa Tiên, Thường trong giết người không đền mạng...”

Hắn tiến lại gần Ôn Trĩ Ninh, nhìn cậu như thể đang đánh giá con mồi, chép miệng: “Một thằng con trai mà da dẻ mịn màng thế này... Ừm, đồng nghiệp cũ của tôi chắc chắn sẽ thích cậu lắm.”  

“Thật sao?”  

Ôn Trĩ Ninh tò mò hỏi: “Đồng nghiệp cũ của anh là ai?”  

Chị gái ngự tỷ bật cười, vừa nghịch móng tay vừa cười tủm tỉm: “Hắn ta à, ba tháng trước vừa ra tù, đã bị kéo vào đây.”  

Ôn Trĩ Ninh: “...”  

Trời ạ!  

Kẻ giết người sao?  

Lại còn là một tên giết người bằng xương bằng thịt!  

Ôn Trĩ Ninh trước giờ chưa từng gặp, không khỏi nhìn đối phương thêm vài lần.  

Hứa Thường thấy trong ánh mắt Ôn Trĩ Ninh không có chút né tránh hay sợ hãi nào, bất giác nhướng mày: “Thằng nhóc này, thú vị thật.”  

Ôn Trĩ Ninh: “?”  

Mọi người phân chia xong ký túc xá, Ôn Trĩ Ninh giơ tay, đặt câu hỏi đầy vẻ đói khát: “Thầy ơi, trường huấn luyện có mấy căng tin? Căng tin nào ngon hơn ạ?”  

Mọi người: “???”  

Cả đám đồng loạt quay sang nhìn Ôn Trĩ Ninh.  

Trong đầu họ đồng loạt xuất hiện một suy nghĩ—  

Thằng nhóc này đúng là thú vị, vào thế giới quỷ dị rồi mà vẫn nghĩ đến ăn uống? Không sợ vào căng tin toàn thấy nguyên liệu kỳ quái, kiểu như mắt người hay gì đó, ăn vào rồi sinh chuyện sao? Đã thế còn hỏi một người máy không có vị giác xem căng tin nào ngon…

Chậc, hết cứu rồi.  

Chắc không qua nổi phó bản này đâu.  

Ôn Trĩ Ninh: 0.0?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play