Vân Phàm dẫn đầu, trèo qua cửa sổ vào tòa giảng đường giả.  
Ôn Trĩ Ninh vẫn đi cuối cùng.  
Ban đầu cậu gần như quên mất chuyện lần trước, nhưng giờ quay lại chốn cũ, từng cảnh lần lượt hiện về trong đầu. Ôn Trĩ Ninh vô thức sờ mặt, nuốt nước bọt, cuối cùng cắn răng, nhắm mắt, lanh lẹ trèo qua cửa sổ, theo kịp nhóm.  
“Tòa giảng đường này trông hoang phế, nhưng sạch sẽ không một hạt bụi, như thể có người thường xuyên quét dọn.” Tống Sĩ Hiến đưa tay sờ mặt bàn.  
Cửa sổ mở, đáng ra bụi phải nhiều, chỉ qua một đêm là trên bàn sẽ có hạt bụi li ti, vậy mà giờ bề mặt láng mịn.  
“Lần trước chúng tôi lên tầng sáu thì gặp sương đen. Sương đen di chuyển rất nhanh, chúng tôi trốn trong lớp học một lúc, sau đó chủ động đi theo sương đến lớp ở cuối tầng sáu, mới vào được thời đại của Tạ Đồng Cấu. Nên không rõ nếu gặp sương đen mà không trốn thì hậu quả ra sao. Tôi đề nghị, nếu sương đen đến, mọi người cố gắng linh hoạt, tạm tránh đi, và quan trọng nhất, tụ lại gần tôi. Tôi có một đạo cụ, có thể bảo vệ mọi người không bị thương trong sương đen.”  
Vân Phàm tóm tắt hậu quả của sương đen.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play