Nhà cũ của Cố An Tri vốn có một cái giếng, nhưng nhị thúc nhị thẩm lo lắng hắn khi không có ai trông tên ngốc sẽ bất cẩn rơi xuống giếng chết đuối, nên đã đem miệng giếng lấp lại.

Bây giờ muốn gánh nước, chỉ có thể sang bên nhà nhị thúc cách vách.

Lúc ăn sáng, nhị thúc còn đang lẩm bẩm lo lắng, có nên đem ít đồ ăn sang đưa cho hắn hay không. Nhị thẩm kéo ông lại, nói:

“Người ta bây giờ đã có phu lang rồi, đâu còn tới lượt ngươi đưa cơm nữa. Đừng có quấy rầy vợ chồng son người ta.”

“Nhưng nếu là vợ chồng son bình thường thì cũng đành, đằng này cháu trai của ta...”

Nhị thúc vừa nói vừa nhìn sang sân nhà đối diện, thấy Nguyễn Bạch Linh đang nấu cơm thì mới yên lòng.

Kết quả chưa được bao lâu, đã thấy cháu trai ngốc của mình xách thùng đi gánh nước, tưởng đâu mình hoa mắt, cứ đứng ngơ ngác ở đó.

Nguyễn Bạch Linh lo lắng bước theo sau, ánh mắt đầy vẻ bất an:

“Vẫn là để ta làm thì hơn.”

Cố An Tri ngoái đầu lại, nghiêm túc nói:

“Về sau nhà chúng ta phân công rõ ràng, hai ta là một tổ đội, ta làm đại ca, ngươi làm tiểu đệ. Ta đặt quy củ, ngươi phải nghe ta.”

Nhị thúc bên cạnh đứng không nổi nữa, lẩm bẩm:

“Nói mê sảng gì vậy? Trước kia chỉ là đầu óc choáng váng một chút, sao giờ nói chuyện còn giống kẻ điên? Người ta là phu lang của hắn, làm sao lại thành huynh đệ được?”

Nhị thẩm kéo tay chồng:

“Thôi thôi, đừng xen vào. Chuyện của vợ chồng son chúng nó thì cứ để chúng nó tự mình dàn xếp với nhau. Ông tối qua uống nhiều rượu, bây giờ vẫn còn đau đầu đấy, để ta đỡ ngươi về nghỉ một lát.”

Nguyễn Bạch Linh hơi bất đắc dĩ, hỏi lại:

“Vậy ngươi muốn đặt quy củ gì?”

Cậu trong lòng thầm than: quả nhiên là nam nhân, cứ mở miệng là thích lập quy củ, đến cả tên ngốc cũng không ngoại lệ.

Cố An Tri nghiêm mặt nói:

“Ta sẽ không nấu cơm, xắt rau, nấu ăn là việc của ngươi. Ta phụ trách rửa nồi rửa chén, gánh nước chẻ củi.” Cố An Tri nghĩ nghĩ, “Còn lại hai ta liền giống như ở ký túc xá, cần hợp tác thì cùng làm, còn đâu thì tự xử. Còn lại những việc như quét dọn thì cùng nhau làm, giặt giũ thì của ai người ấy làm.”

Nguyễn Bạch Linh không nghĩ tới cái gọi là “quy củ” lại đơn giản như thế. Hóa ra nói hơn nửa ngày trời, tên ngốc chỉ muốn chia việc nhà cho rõ ràng.

Đời trước, bất kể là Lục Viễn Chi hay hai đứa nhỏ cậu nuôi lớn, chẳng ai vì cậu mà chia sẻ chút việc nhà. Ban đầu khi mới thành thân, hai đứa nhỏ một đứa mới một tuổi rưỡi, một đứa hai tuổi, chưa nói sõi, nhưng cực kỳ bám cậu. Đi đâu cũng đòi cậu phải ôm, không ôm thì khóc nức nở, khiến Nguyễn Bạch Linh xót xa.

Nhưng sau khi lớn lên một chút, thái độ bọn chúng liền thay đổi, nói chuyện với cậu chẳng khác nào sai khiến người hầu, cứ như cậu làm gì cũng là chuyện đương nhiên. Việc trong nhà cậu làm, ngoài ruộng cậu cũng phải làm, mười năm thành thân, đến lúc chết mới 28 tuổi mà già nua như sắp chạm ngưỡng 40.

Nay sống lại một lần nữa, cậu gả cho tên ngốc chẳng ai xem trọng, thế mà lại từ miệng tên ngốc này nghe được hắn muốn chia sẻ việc nhà với cậu, trong lòng Nguyễn Bạch Linh xúc động đến vành mắt phiếm hồng, suýt chút nữa rơi lệ.

Một phần là vì cảm động, phần khác là vì thương cho bản thân kiếp trước khổ cực mà chết.

Cố An Tri thấy vậy liền nhíu mày:

“Ngươi khóc cái gì? Cảm thấy ta khi dễ ngươi?”

Trong lòng hắn nghĩ, tiểu mỹ nhân này tám phần là được nuông chiều từ bé, chưa từng phải chịu khổ, để cậu nấu một bữa cơm mà còn sắp khóc, còn muốn người ta giặt quần áo cho nữa.

Nhưng nghĩ lại, chính mình cũng đâu phải phu quân của người ta, việc gì phải giặt giũ cho cậu?

Thế rồi lại nhìn thấy biểu tình sắp khóc đến nơi của Nguyễn Bạch Linh, trong lòng mềm nhũn, thở dài:

“Thôi được rồi, ta giúp ngươi giặt quần áo cũng được, nhưng phải nói trước, ta giặt ra sao ngươi mặc vậy, nếu chê bai một câu, ta liền không làm nữa.”

Nguyễn Bạch Linh vội vã lau nước mắt, nghẹn ngào gọi:

“Phu quân... ngươi sao lại đối tốt với ta như vậy chứ.”

“Phu quân?” Cố An Tri nghe cậu gọi mình như vậy, khóe miệng bất giác cong lên. Hắn rõ ràng là thẳng nam, nhưng không hiểu sao trong lòng lại vui vẻ như vậy?

Hắn gãi mũi, giả vờ trấn định:

“Cái kia... ta vẫn thấy ngươi gọi ta là đại ca hợp hơn.”

***

Rất nhiều phụ nhân, phu lang trong thôn đều lấy nam nhân nhà mình ra so với Cố An Tri:

“Ngươi thì chỉ biết ăn rồi ngồi, đến cái bát cũng chẳng chịu rửa, còn không bằng tên ngốc. Tên ngốc nhà người ta còn biết gánh nước rửa chén nữa kìa!”

Dù vậy, phần lớn mọi người vẫn không dám nói ra ngoài. Trong nhà còn có cha chồng bà mẫu ở chung, nói như vậy với phu quân của mình dễ bị quở trách. Họ chỉ có thể tự dối lòng, tự an ủi bản thân:

“Nam nhân vốn thô kệch, dù có bắt làm việc tay chân cũng chẳng xong, thấy hắn lóng ngóng làm việc nhà còn tức đến chết, thà để ta làm còn hơn.”

***

Nguyễn Bạch Linh vốn tưởng rằng hắn tranh đi gánh nước, lúc gánh đầy lu nước đã mệt mỏi liền nói: “Ngươi ở nhà ngủ trưa đi, ta lên núi hái ít quả dại về cho ngươi làm đồ ăn vặt.”

Cố An Tri nghe ngữ khí của cậu, bất giác nhớ tới khi hắn còn nhỏ, mỗi lần mẹ ra ngoài đều dặn hắn phải ngoan ngoãn nghe lời, đợi bà về sẽ mang cho đồ ăn ngon.

Nghĩ đến cảnh tượng hắn nhìn thấy buổi sáng lúc ra cửa, bên ngoài khắp nơi đều là nam nhân, để Nguyễn Bạch Linh một mình lên núi, hắn quả thật không yên tâm, càng không cần nói là cậu một mình đi vào rừng sâu.

“Ta đi cùng ngươi lên núi xem thử,” Cố An Tri xốc giỏ mây lên vai, “Ngươi lớn lên đẹp như vậy, để ta đi theo cho an toàn hơn.”

Nguyễn Bạch Linh nhớ lại chuyện đêm qua, mới hiểu vì sao trước kia mỗi lần lên núi hay ra chợ, phụ thân mẫu thân đều dặn cậu phải rủ đệ đệ hoặc vài ca nhi trong thôn cùng đi, tốt nhất còn nhờ hàng xóm có huynh trưởng đi theo. Còn đặc biệt dặn cậu trước khi trời tối nhất định phải về nhà, cũng tuyệt đối không được đi đến nơi vắng vẻ với mấy thúc bá xa lạ trong thôn.

Trước kia cậu còn thấy cha mẹ dong dài, giờ trải qua chuyện đêm qua, mới hiểu ra thôn này đâu có an toàn như vẻ ngoài.

Mang theo Cố An Tri cùng đi cũng tốt.

Chỉ là… tên ngốc này ngày thường cứ thích chạy chơi với đám tiểu hài tử trong thôn, sợ là cũng muốn lên núi cho vui thôi.

Ngọn núi này không lớn, nhưng cây cối um tùm. Nguyễn Bạch Linh sợ hắn ham chơi chạy lạc mất, liền buộc hai người lại bằng một sợi dây lưng.

“Cái gì đây? Đây là dắt chó à?” Cố An Tri nhìn dây lưng buộc tay mình, nghiêng đầu tỏ vẻ không phục.

“Ngươi đâu phải chó gì, ta chỉ sợ không nhìn thấy ngươi thì lo lắng.” Nguyễn Bạch Linh biết hắn tâm tính như trẻ con, liền thuận nước đẩy thuyền mà khen ngợi: “Đêm qua ngươi lợi hại như vậy, một mình đánh hai người. Có ngươi bên cạnh, ta mới thấy an tâm.”

“Thì ra là ngươi đang sợ,” Cố An Tri hừ nhẹ, “Hai tên đó chẳng đáng cho ta đánh. Bây giờ mà có con gấu từ trong rừng lao ra, ta cũng có thể vật ngược nó.”

“Ừ, ngươi lợi hại nhất.” Nguyễn Bạch Linh vừa cười trộm vừa cúi xuống hái mộc nhĩ trên cây, trong lòng tính toán lát nữa sẽ xắt mỏng, buổi tối cán mì trộn vào, thêm chút vị cho món ăn, “Ở đây còn có nấm, hái thêm một ít. Buổi tối ăn, phần dư thì phơi khô để dành.”

Cố An Tri cũng đi theo hái:

“Hay là hái nhiều một chút đem bán lấy tiền? Chúng ta hái nấm bán kiếm tiền, rồi ra chợ ăn quà vặt. Sau đó mở tửu lâu, ngươi nấu ăn ngon như vậy, nhất định nổi danh thiên hạ!”

Nguyễn Bạch Linh nghe mà thầm buồn cười. Hắn nghĩ cũng xa thật.

“Muốn bày quán thì phải lên huyện thành. Nghe nói thuê một gian có bếp lò cũng phải mất hai đồng bạc một tháng. Nhà ta hiện tại đến dầu muối tương giấm cũng còn thiếu...”

Nói vậy, nhưng cậu cũng không nỡ làm đối phương thất vọng:

“Ta thỉnh thoảng nấu tiệc hiếu hỉ trong thôn, một lần cũng kiếm được năm, sáu mươi văn. Nếu chịu khó dành dụm hai năm thì tính tiếp.”

“Hai năm... lâu quá đi!” Cố An Tri nhăn mặt.

Từ nhỏ hắn đã sống trong gia đình có điều kiện, lớn lên lại vào giới giải trí, sau này còn mở công ty riêng. Xưa nay hắn muốn làm gì là làm, chẳng khi nào phải đắn đo chuyện tiền bạc.

Mà nay xuyên tới nơi này, trong túi một đồng cũng không có, mới hiểu thế nào là khốn khó.

Hắn theo sau Nguyễn Bạch Linh hái nấm nửa ngày, đếm qua chỉ đủ hai người ăn một bữa. Muốn đem bán cũng chẳng lời bao nhiêu, không bõ công.

Đưa mắt nhìn quanh, hắn thấy trên cây có kết không ít quả sơn tra, bèn nói:

“Hay là hái về làm kẹo hồ lô? Hoặc làm bánh sơn tra mang lên huyện thành bán?”

“Phải dùng tới đường. Mà trong nhà chúng ta không có đường.” Nguyễn Bạch Linh đáp.

“Vậy còn có cách nào kiếm tiền không...” Cố An Tri vò đầu, đập nhẹ vào thân cây bên cạnh.

Nhìn quanh thấy toàn cây là cây, hắn bỗng nghĩ... hay làm giấy? Nhưng lại không biết làm...

Làm diêm? Cũng không biết...

Nguyễn Bạch Linh kéo tay hắn:

“Đừng nóng vội. Không có tiền cũng không sao, chỉ cần hai ta cùng nhau trồng cấy cho tốt, nuôi gà nuôi vịt đầy đủ, có cơm có thịt ăn, ta đã mãn nguyện rồi. Hơn nữa ta còn biết nấu ăn, đợi sau này có vốn, chúng ta sẽ làm ăn nhỏ.”

“Nấu ăn...” Cố An Tri bỗng nhớ tới bà ngoại mình đời trước từng mở xưởng bột ngọt. Về sau mẹ hắn tiếp quản, xưởng cơ giới hóa, sản lượng cao, nhãn hiệu nổi danh khắp nơi.

Ở hiện đại, bột ngọt là gia vị không thể thiếu trong bất kỳ quán ăn nào. Nhưng ở thời đại này, thứ ấy còn chưa xuất hiện. Nếu hắn có thể mở xưởng bột ngọt, thì chẳng phải sẽ phát tài to?

Hơn nữa, làm bột ngọt cũng không phải quá khó. Năm xưa mới bảy, tám tuổi, hắn đã cùng bà ngoại học làm. Nguyên liệu chính là cốc Amoni và axit natri, lấy từ lúa mì.

Ký ức về những lần tự tay làm bột ngọt cùng bà lại ùa về trong đầu hắn.

Nguyễn Bạch Linh bên cạnh nhìn thấy hắn vừa rồi còn nhíu mày vì nghèo khó, giờ lại bừng sáng như bắt được vàng, chỉ thở dài một hơi: quả nhiên là tên ngốc... trong lòng ít tâm tư, sống cũng vui vẻ hơn người khác nhiều.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play