Cố An Tri nhìn Nguyễn Bạch Linh cầm khăn mặt tới, định giúp hắn lau tay, miệng còn không ngừng lải nhải:
“Phải lau tay cho khô mới được ăn cơm, nếu không sẽ bị đau bụng đó.”
Cố An Tri mở to mắt, vẻ mặt ngơ ngác như gặp quỷ:
“Ngươi coi ta là hài tử ba tuổi đấy à?”
“Không phải ba tuổi,” Nguyễn Bạch Linh cười híp mắt đáp, “là sáu tuổi.”
“Xin ngươi đấy người anh em, ta năm nay hai tám rồi đó” Cố An Tri cầm lấy khăn lau tay, “Nói nghe coi, ngươi là tức phụ của ta à?”
“Là phu lang của ngươi, hôm qua mới cùng nhau bái đường thành thân,” Nguyễn Bạch Linh vừa nói vừa bưng bát đũa đến cho hắn, “Giờ trong nhà nghèo lắm, nhị thúc cho chúng ta được nửa bao bột, không có thức ăn, ta ra ven đường đào ít rau dại về nấu tạm. Ăn đỡ trước đi, chờ mấy bữa nữa ta đem hai con gà hai con vịt ra chợ bán, cũng được thêm một ít bạc...”
Nói đến đây, Nguyễn Bạch Linh chợt nhớ tới chuyện thành thân hôm qua, trong tay chỉ cầm được có đúng một đồng bạc làm sính lễ…
Đời trước, Lục Viễn Chi cưới cậu, cũng cho cậu mười lượng bạc. Mười lượng bạc đủ cho một nhà dân thường ăn mặc cả năm, coi như là rộng rãi nhất trong thôn rồi.
Thường thì nhà người khác gả con, nếu khá giả thì cho năm sáu lượng, nhà nghèo cũng được dăm ba đồng bạc, nhưng một đồng bạc… thật sự là chưa từng nghe qua.
Đời trước không ít người hâm mộ cậu, được mười lượng bạc làm sính lễ, cứ như quý lão trong nhà người ta. Đêm đầu thành thân, chưa kịp sáng, cậu đã bị ép phải trông hai đứa nhỏ khóc nháo, hết đứa này bú sữa đến đứa kia phải thay tã. Đến sáng còn chưa kịp chợp mắt, cậu lại bị gọi dậy hầu hạ công công bị liệt trong nhà.
Giờ ngẫm lại, cả người cậu chỉ thấy mỏi mệt.
Đời này gả cho Cố An Tri, chỉ được một đồng bạc, bị cả thôn chê cười. Có người còn nói, cái người què hai chân trong thôn tháng trước cưới vợ cũng được tận sáu đồng, Cố gia đây rõ là muốn sỉ nhục cậu.
Thế nhưng cậu lại cảm thấy như vậy còn tốt hơn đời trước nhiều. Sáng sớm, Cố An Tri tự mặc áo quần, biết tự đi nhà xí, rửa mặt xong còn tự động chạy ra ngoài chơi, chơi chán rồi còn biết về ăn cơm.
Nghĩ như vậy, Nguyễn Bạch Linh nhìn sang Cố An Tri, ánh mắt không giấu nổi dịu dàng:
“Chờ bán được gà vịt đổi lấy tiền, ta đi mua ít hạt giống rau cải, lúa giống. Trong tay ta còn có ba mươi văn tiền, tính mua thêm vài con gà con về nuôi. Sau này vườn rau xanh tốt, gà đẻ trứng, là có thể ăn ngon hơn một chút.”
“Rau dại à?” Cố An Tri cúi đầu nhìn chén cơm, một giọt nước lèo cũng không có, chỉ toàn rau xanh luộc nhừ, nhìn qua còn thảm hơn mấy bữa cơm giảm cân của hắn khi xưa.
“Ngươi theo ta mà phải ăn rau dại, còn phải bỏ tiền ra nuôi ta? Ngươi gả ta vì cái gì chứ? Ta cứu mạng ngươi à?”
Cố An Tri thầm nghĩ: chẳng lẽ đây là kiểu tình nhân cổ đại bị bệnh não yêu đương à? Từ lúc hắn xuyên tới đây tới giờ, cả thôn đều gọi hắn là “ngốc tử”.
Mà nhìn thái độ Nguyễn Bạch Linh đối với hắn, đúng thật là kiểu đối xử với tiểu hài tử. Vậy ra… nguyên chủ đúng là một tên ngốc?
Trước đây, Nguyễn Bạch Linh cũng chẳng tiếp xúc nhiều với tên ngốc này, chỉ nhìn thấy vài lần hắn chảy nước miếng đuổi theo mấy đứa trẻ trong thôn chơi đùa. Không ngờ trí nhớ của tên ngốc này cũng không tốt như vậy…
“Mấy ngày trước ngươi trần truồng chui vào chăn ta, ta chẳng còn cách nào khác mới phải gả cho ngươi đó,” Nguyễn Bạch Linh nói tới đây thì nhớ lại chuyện đêm qua, khẽ thở dài, “Nói gì thì nói, hôm qua quả thật ngươi đã cứu ta. Nếu không có ngươi, ta sớm muộn gì cũng bị hai tên ác nhân kia làm nhục, khi ấy còn sống cũng chẳng khác gì chết.”
“Nhưng ta làm như vậy thì khác gì hai tên lưu manh đó?” Cố An Tri thấy lửa giận trong lòng bùng lên, lại chẳng biết trút vào đâu, “Ngươi thế mà lại gả cho ta? Nếu không phải ta chen vào trước, thì đêm qua bọn kia chui vào chăn ngươi, ngươi cũng sẽ gả cho họ sao?”
“Dĩ nhiên là không rồi,” Nguyễn Bạch Linh nghiêm túc nhìn hắn, “Nếu là bọn họ, ta đã đi cáo quan rồi, cá chết lưới rách cũng chẳng sao, chứ không bao giờ gả cho họ.”
Nguyễn Bạch Linh thấy hắn tức giận, thoáng sửng sốt, trong lòng chợt nảy sinh cảm giác lạ lẫm. Chẳng lẽ… tên ngốc cũng có lúc tỉnh táo?
Lục Viễn Chi đời trước cũng có mẫu thân bị điên, ngày thường không khác gì người bình thường, đến lúc phát bệnh thì không nhận ra người, miệng nói mê sảng, còn ra tay đánh người. Vậy nên tên ngốc này có khi cũng như thế? Đến lúc phát bệnh hắn mới chảy nước miếng, trợn mắt méo miệng, tâm tính như trẻ năm sáu tuổi?
Nhưng mà… dù là lúc tỉnh táo, hình như hắn cũng chẳng bình thường lắm.
Cậu sợ Cố An Tri tự trách, liền dịu giọng dỗ dành:
“Ngươi không cố ý, ta cũng vui vẻ gả cho ngươi mà.”
“Ta vốn có hôn ước, là với tú tài trong thôn – Lục Viễn Chi, nhưng ta không thích hắn. Gả cho ngươi, coi như là chuyện tốt.”
Nguyễn Bạch Linh nghĩ bụng, tuy rằng đệ đệ của cậu làm chuyện xấu, nhưng kết quả lại thành chuyện tốt.
Đệ đệ gả cho Lục Viễn Chi, cũng coi như là báo ứng của cậu ta. Đoạn tuyệt tình nghĩa huynh đệ, cũng không cần phải so đo thêm nữa. Dù sao có nói ra trước mặt người ngoài, thì thiên hạ cũng chỉ biết chê cười nhà cậu huynh đệ bất hoà, thanh danh của gia đình cũng không tốt, người ngoài chỉ biết chê cười, làm gì có ai chịu giúp cậu phân xử phải trái?
Càng không cần nhắc đến với Lục Viễn Chi làm gì, miễn cho ngốc tử này lại đi nói năng bậy bạ.
“Trong thôn có tú tài mà không lấy, lại chọn ta – một tên ngốc nghèo rớt mồng tơi? Đẹp trai thì cũng đâu no bụng được? Ngươi cũng đã mười bảy mười tám tuổi, sao đầu óc lại không sáng ra tí nào?” Cố An Tri đã ra mắt nhiều năm, có vô số người hâm mộ hắn vì nhan sắc, mỗi ngày có không biết bao nhiêu fanboy fangirl kêu gào phải gả cho hắn, sinh bé con cho hắn, sớm đã thành thói quen.
Dù hắn đã quen với chuyện có người hâm mộ, quen nghe fan hò hét muốn gả cho hắn sinh con, nhưng hiện tại bị một cổ nhân “ngốc nghếch” xem như trượng phu, trong lòng hắn vẫn thấy… thật sự không biết nên khóc hay cười.
Hiện tại trông thấy một cậu trai diện mạo xinh đẹp, tình nguyện ăn khổ cũng muốn gả cho mình, Cố An Tri chỉ cảm thấy trong lòng nhói đau, thực muốn mắng cậu một trận cho tỉnh ra.
Nhưng hiện tại hai người cũng đã thành thân, có nói gì cũng đã muộn rồi.
Vốn dĩ Cố An Tri đã tính sẵn trong đầu, đợi ổn thỏa sẽ tìm cách rời khỏi cái thôn nam đồng nghèo khổ này. Hắn không thích đàn ông, làm sao có thể sống chung cả đời với một người vợ nam?
Nhưng hiện tại, ý định kia của hắn lại đành phải dời lại. Trước mắt là vì nghèo, trên người không có một đồng, muốn đi chỗ nào cũng khó. Huống chi thời cổ đại này lại vô cùng bất tiện, bước ra khỏi cửa là trăm sự khó khăn. Thứ hai, nếu hắn bỏ đi rồi, để phu lang này lại một mình làm sao có thể sống nổi, chẳng phải là muốn ép người ta vào đường cùng?
Hắn chân trước vừa rời đi, sau lưng chẳng biết chừng lại có nam nhân giống như hai tên lưu manh tối qua chạy tới gõ cửa, phu lang hắn chắc chắn sống không nổi.
“Không đúng, ngươi cũng là nam nhân, bị nam nhân ngủ qua một đêm là phải gả đi? Không gả thì sẽ chết à?” Cố An Tri thật không tài nào hiểu được. Hắn chỉ biết đời cổ thường khắt khe với nữ nhân, sao đến cả nam tử xinh đẹp cũng chịu áp bức như vậy?
“Ta… không phải nam nhân…” Nguyễn Bạch Linh thoáng cúi đầu, có chút xót xa. Từ nhỏ đến lớn, ai cũng gọi cậu là ca nhi xinh đẹp nhất, thế mà trong mắt Cố An Tri, cậu lại chẳng khác gì nam nhân bình thường? Trong mắt Cố An Tri, cậu phải xấu đến mức nào vậy?
Hắn lại nghĩ đến kiếp trước, Lục Viễn từng nói hắn là hương dã thôn phu không thể đặt lên bàn được — chẳng lẽ thật sự là do mình không đủ đẹp, người ta chỉ nói lời khách sáo mà thôi?
“Cái gì?! Ngươi không phải nam? Vậy ngươi là nữ?” Cố An Tri giật mình đến suýt chút nữa ngã khỏi ghế, liền đứng dậy đi quanh Nguyễn Bạch Linh một vòng. Nhìn trước ngó sau thế nào cũng không thấy giống nữ nhân, nhưng nếu thật sự là nữ… thì hắn cũng còn có thể miễn cưỡng tiếp nhận?
“Ta là ca nhi.” Nguyễn Bạch Linh có phần bất đắc dĩ, không hiểu vì sao trong mắt đối phương chỉ phân biệt được nam với nữ, chẳng lẽ chưa từng nghe đến ca nhi?
“Ca nhi là cái gì? Ta thấy ngươi đâu khác gì nam nhân.” Cố An Tri vẫn chưa hiểu ra sao.
“Là có chút khác biệt. Ngươi có thể sinh hài tử được không?” Nguyễn Bạch Linh xấu hổ đỏ mặt, giọng nói cũng thấp đi mấy phần.
“Ngươi… ngươi có thể sinh hài tử? Trời ạ, chắc chắn ta ăn trúng nấm độc rồi! Ảo giác, hết thảy đều là ảo giác!” Cố An Tri muốn nằm thẳng trên đất, tốt nhất là không làm gì hết. Nói không chừng, hiện tại bên cạnh hắn toàn là người, đang chăm chăm xem hắn lầm bầm lầu bầu đâu.
Hắn nhưng không muốn sau khi giải độc xong, lại thấy khắp cõi mạng đều là video mất mặt của chính mình khi ăn nấm độc đâu.
“Ta tự nhiên có thể sinh hài tử. Ngươi đừng hỏi đông hỏi tây nữa, nước lèo sắp nguội lạnh, càng nguội càng khó ăn.” Nguyễn Bạch Linh mặt mày đỏ bừng, đem chén canh trong tay nhét vào tay hắn, lúng túng nói.
Cậu sợ Cố An Tri sẽ còn tiếp tục hỏi đến chuyện làm sao sinh, làm sao hoài thai, cần làm gì mới có thể có con... Mấy chuyện đó làm sao có thể nói rõ một chốc một lát? Dù có muốn giải thích thì cũng thật sự ngượng ngùng đến không biết giấu mặt vào đâu.
Nếu hắn mà thật sự tò mò như vậy, tối về lúc ngủ chung phòng hẵng nói tiếp cũng không muộn...
Không chừng, thật sự có thể cùng hắn sinh một đứa con, như vậy thì khỏi phải phiền phức đường ca bên nhà nhị thúc phải quá kế cho bọn họ một đứa con.
Cố An Tri uống một ngụm nước canh, so với tưởng tượng của hắn thì ngon hơn rất nhiều. Dù không có dầu, chẳng có gia vị, nhưng vị rau dại lại đặc biệt thanh mát dễ chịu.
“Tay nghề của ngươi không tồi, trừ có hơi thanh đạm ra thì gần như hoàn hảo.” Hắn không nhịn được mà khen ngợi một câu.
“Trong nhà muối chẳng còn bao nhiêu, chỉ có thể ăn tiết kiệm một chút” Nguyễn Bạch Linh đưa cho hắn xem cái hũ nhỏ trong bếp, chỉ còn lại cái đế, “Ngày đó ta lấy từ nhà mẹ đẻ mang theo, tiết kiệm chút thì ăn được cả tháng. Chờ vài hôm nữa ta đi làm tiệc cưới thuê, kiếm chút bạc mua thêm muối. Nếu thấy nhạt miệng quá, chiều ta lên núi hái ít mơ về làm dấm mơ cho đậm đà hơn.”
“Ngươi còn biết làm cả cái đó à? Sau này mở một quán ăn nhỏ cũng không tồi.” Cố An Tri uống thêm một hớp, cười tươi, “Ta cũng không thể cứ ngồi ăn chực thế này mãi. Chuyện mua muối ngươi không cần lo, để để ta một ít.”
“Làm muối?” Nguyễn Bạch Linh nghĩ hắn lại phát bệnh rồi, làm muối đâu phải chuyện dễ. Nếu dễ thế thì nhà nào chả tự làm, cần gì phải mua đắt đỏ ngoài chợ?
“Ta biết là cổ đại buôn muối tư là phạm pháp. Nhưng mà nếu đóng cửa trộm làm, chỉ tự mình ăn, không nói với ai, thì có sao đâu.” Cố An Tri nghĩ hiện tại trong nhà vật tư thật sự thiếu thốn, có thể tiết kiệm chút nào hay chút đấy, cũng không thể toàn làm đối phương bị liên luỵ, “À, mà nơi này có gần biển không?”
Nguyễn Bạch Linh ngẩn ra: “… Biển là cái gì?”
Cố An Tri nghe vậy, tâm tư cũng lạnh theo. Không chỉ không gần biển, mà ngay cả chữ biển cũng chưa từng nghe qua, chứng tỏ cái thôn này thực sự biệt lập với thế gian. Hắn từng đọc tiểu thuyết điền văn, thấy mấy nhân vật chính toàn làm xà phòng, ủ rượu, nhìn qua đơn giản lắm. Giờ đến lượt mình, một đồng cũng không có, cơm còn chẳng đủ ăn, đến muối cũng thiếu, thử hỏi làm được cái gì?
Thôi thì… mới xuyên đến, cơ hội buôn bán còn nhiều, chuyện gì cũng cần có thời gian.
“Phải rồi, ta còn chưa hỏi ngươi tên gì, sinh nhật ngươi vào tháng mấy?” Cố An Tri nhớ trong mấy cuốn tiểu thuyết xuyên không, nam chính đều phải thu nhận mấy tiểu đệ trung thành, tuy hắn không định kết hôn thật, nhưng nhận ca nhi này làm tiểu đệ cũng được. Sau này hắn phát đạt rồi thì dẫn theo cậu cùng hưởng phúc, ăn sung mặc sướng.
Nguyễn Bạch Linh đáp: “Ta tên Nguyễn Bạch Linh, sinh vào tháng tám.”
Cố An Tri ngẫm nghĩ một chút, nói:
“Tháng tám hả? Vậy ngươi thuộc chòm Sư Tử rồi. Có điều… tính cách ngươi sao chẳng giống chút nào cả.”
Nguyễn Bạch Linh đang bưng bát cho hắn ăn, liếc nhìn ra cửa liền thấy mấy đứa tiểu hài tử đang đứng ló đầu vào xem. Đám nhỏ này thường ngày vẫn hay chơi cùng tên ngốc, hẳn là giờ lại tới gọi hắn ra ngoài chơi. Cậu liền nói:
“Ngươi ăn cơm xong thì đi chơi với mấy đứa nhỏ kia đi. Nhưng nhớ tối phải về ăn cơm đấy.”
“Ai? Với ai? Mấy đứa đó hả?”
Cố An Tri vừa quay đầu liền thấy mấy đứa nhỏ nước mũi lèm nhèm đứng trước cửa, bèn nhíu mày cười cười:
“Thì ra ngươi là Sư Tử nhỏ à… Ấu sư* hử?”
“Ngốc tử! Ngươi ăn nhanh lên rồi ra chơi cưỡi ngựa đánh giặc với tụi ta. Hôm nay ta muốn cưỡi ngươi!” Một đứa nhỏ giơ nhánh cây la lên.
“Không được! Hôm nay đến lượt ta cưỡi hắn!” Một đứa khác cãi lại, tranh nhau giành người.
Bọn nhỏ trong thôn hay chơi trò cưỡi ngựa đánh giặc, một đứa ngồi trên vai một đứa khác, tay cầm cành cây làm vũ khí, đánh đấm loạn xạ. Cố An Tri cao to nhất bọn, lại còn sức dài vai rộng, đúng là trời sinh làm… “ngựa chiến”.
“Không đi! Ta nay thành thân rồi, đã là người có phu lang, thành đại nhân rồi!” Cố An Tri hất cằm, nghiêm túc nói với lũ nhỏ.
“Sao mà cưới phu lang rồi lại không đi chơi được? Dù sao ngươi cũng chẳng có việc gì mà!” Lũ nhỏ ùa vào kéo tay kéo áo hắn, nhất định muốn lôi ra ngoài chơi.
“Ngươi cũng không cần ở nhà trông ta làm gì, đi chơi một chút đi.” Nguyễn Bạch Linh nhẹ giọng nói, trong giọng có chút trầm lặng.
Kiếp trước cậu thành thân, từng mơ mộng được cùng phu quân tương kính như tân, sáng tối có nhau, ai ngờ cưới phải Lục Viễn Chi – tên cặn bã chỉ biết ghét bỏ người, chưa từng chạm vào cậu lần nào. Mới cưới đã viện cớ bận đọc sách, sau lại để cậu hầu hạ cả nhà, đến khi phát hiện chân tướng thì đã muộn – thì ra y một lòng giữ thân vì “bạch nguyệt quang”.
Kiếp này gả cho một tên ngốc, cậu đã sớm buông bỏ mộng tưởng yêu đương, những thứ ân ái vợ chồng sớm đã chôn sâu dưới đáy lòng.
“Ai nói ta không có việc? Ta còn phải rửa chén! Rửa xong còn phải theo phu lang lên núi hái mơ!”
Cố An Tri nói đoạn liền bê bát đũa tới gian bếp tìm thau nước, xắn tay áo lên chuẩn bị rửa.
“Ngươi để đấy, để ta làm.” Nguyễn Bạch Linh vội vàng chạy tới, ngăn lại:
“Nam nhân như ngươi sao có thể rửa chén?”
“Thế nào? Rửa không khéo còn bị nước nhấn chết chắc?”
Cố An Tri thấy mọi người đều ngạc nhiên, còn tưởng người ta khinh mình là tên ngốc, đến bát cũng không rửa sạch được. Hắn rửa xong còn đưa lên trước mặt cậu khoe khoang, lắc qua lắc lại:
“Thế nào, có sạch không?”
“Ngươi là đại nam nhân, còn đi rửa chén? Để người ta biết cười cho thối mũi!”
Lũ nhỏ chen nhau la lên, vây quanh trêu chọc.
“Hắn nấu cơm, ta rửa chén. Đó gọi là phân công việc nhà hợp lý. Đâu có cái lý gì việc nhà lại dồn hết lên đầu một người?”
Cố An Tri gật gù, “Ta còn chưa chê mấy người kia đâu, ai dám chê ta, là ai không biết điều. Các ngươi còn nhỏ, chưa hiểu chuyện. Lớn lên rồi sẽ hiểu.”
Mấy đứa nhỏ nghe hắn nói một tràng như người lớn, đều ngẩn ra, trong chốc lát không biết nên tiếp lời thế nào.
Chẳng mấy chốc, chuyện “tên ngốc rửa chén cho phu lang” đã truyền khắp thôn.
Không ít người trong thôn rủ nhau tới xem náo nhiệt, định bụng nhìn thử xem tên ngốc kia rửa chén thế nào. Kết quả vừa tới liền thấy Cố An Tri nghiêm túc xách thùng, chạy sang nhà nhị thúc cạnh vách gánh nước.