Buổi tối, khi Nguyễn Bạch Linh đang cán bột mì, ngẩng đầu liền thấy Cố An Tri ngồi ở một bên nghịch mấy túi bột, liền ôn tồn nhắc:
“Đó là đồ ăn đấy, không được lấy ra chơi.”
Cố An Tri vội buông túi bột xuống, hỏi:
“Chỗ bột này... đủ cho chúng ta ăn mấy ngày?”
“Nếu mỗi ngày đều ăn mì, chắc cũng được mười ngày.” Nguyễn Bạch Linh nghĩ hắn sợ đói bụng, liền giải thích, “Đợi thêm ít ngày nữa, ta dẫn ngươi ra chợ mua ít lúa mạch về xay, ăn cho đỡ thèm.”
Cố An Tri vốn dĩ muốn sớm bắt tay làm bột ngọt, nhưng nhìn lại số bột trong nhà ít đến đáng thương. Nhỡ đâu làm hỏng thì mấy ngày tới hai người phải uống gió Tây Bắc thay cơm mất thôi.
“Không thể ngày mai đi chợ luôn sao?” Hắn hỏi.
“Chợ không phải mở mỗi ngày. Nếu muốn mua đồ thì phải vào huyện, nhưng trong huyện giá lại đắt.”
Nguyễn Bạch Linh quay đầu lại, đưa tay nhẹ vuốt gương mặt hắn như dỗ dành trẻ con, “Ngoan nào, đợi mấy ngày nữa đi. Đến phiên chợ rồi, ta mua đường cho ngươi ăn.”
Cố An Tri lùi ra sau một bước, mặt đầy cảnh giác:
“Không phải chứ người anh em, ngươi sờ mặt ta làm gì? Ta nói trước, về sau ta là đại ca, ngươi là tiểu đệ, không có việc gì đừng hở ra là sờ mặt nắm tay.”
Nguyễn Bạch Linh thấy hắn phản ứng như vậy, thoáng sững người. Cậu nhớ lại đời trước, khi còn ở Lục gia, hai đứa bé cậu nuôi nấng từ nhỏ từng rất quấn cậu, mỗi ngày đều đòi ôm, đòi hôn. Thế mà chỉ mấy năm sau, khi lớn thêm một chút, hai đứa bắt đầu chê bai cậu. Lời nói mang đầy ý coi thường, chạm một chút cũng bảo cậu dơ, còn mắng cậu vô dụng.
Cố An Tri vừa rồi chỉ là một hành động đơn giản, nhưng lại khiến Nguyễn Bạch Linh nhớ tới bao hồi ức không vui. Cậu hơi rụt tay lại, lặng lẽ nói:
“Ngươi... ngươi có phải ghét bỏ ta? Tay ta rửa rồi, không dơ đâu.”
“Ta không có ghét bỏ ngươi.” Cố An Tri thấy sắc mặt cậu thay đổi, vội giải thích, “Ta không có ý đó, chỉ là... ta không quen người khác chạm vào mình. Mẹ ta sờ mặt ta, ta còn không chịu cơ mà.”
“Được rồi,” Nguyễn Bạch Linh gật đầu, nhẹ giọng nói, “Vậy ta không chạm nữa. Mì chín rồi, ăn sớm nghỉ sớm. Mai ngươi đi chơi với mấy tiểu đồng bọn trong thôn đi, ta ra đồng cày ruộng.”
Cậu bê chén mì, quay đầu thì không thấy Cố An Tri đâu. Cậu tưởng tên ngốc này vừa nghe tới chuyện “tiểu đồng bọn” liền chạy đi tìm đám trẻ con trong thôn chơi, Nguyễn Bạch Linh vội bước ra cửa định gọi hắn về ăn trước rồi hãy đi, ai ngờ lại thấy Cố An Tri đang... kê bàn xếp ghế giữa sân.
Bình thường bàn ghế đều đặt nép sát chân tường, tới bữa mới lôi ra. Đời trước, mỗi khi nấu cơm xong, đến chuyện bày bàn bưng chén cũng chỉ mình cậu làm. Chưa từng có ai giúp cậu dọn ra lấy một cái ghế.
Một nhà năm miệng ăn nhà họ Lục cộng lại, cũng chẳng bằng một tên ngốc cần cù như hắn.
Cố An Tri gác tay sau lưng, nghiêm túc nói với Nguyễn Bạch Linh:
“Ngày mai ta cùng ngươi ra đồng cày ruộng. Mấy đứa con nít trong thôn quá trẻ con, từ hôm nay trở đi, ta làm người lớn rồi, không chơi với chúng nữa.”
Hắn nhớ lại đời trước khi còn là minh tinh, người đại diện từng bắt hắn đi tham gia một tiết mục thể nghiệm cuộc sống nông thôn, phải cày ruộng, nấu cơm, sinh hoạt như nông dân thật sự. Khi ấy hắn còn thầm mắng trong lòng: “Trồng ruộng thì trồng ruộng, có gì mà muốn bán hủ?” Không ngờ bây giờ không chỉ phải cày ruộng thật, mà còn có cả... “người vợ nam”.
“Kia là chuyện trong nhà ta, sao lại để ngươi làm một mình được? Về sau hai ta có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chịu.” Cố An Tri nghe xong, vội vàng xoay người, giành lấy chén đũa trong tay Nguyễn Bạch Linh, vừa hay nghe cậu hỏi:
“Ngươi biết cày ruộng sao?”
Câu hỏi ấy như chạm đến lòng tự tôn của Cố An Tri, hắn lập tức ưỡn ngực lớn tiếng:
“Ngươi tưởng ta không biết chắc? Cày ruộng chẳng phải là xới đất lên cho tơi ra thôi sao? Ngươi cứ ở nhà nhìn, để ta làm cho xem!”
Nguyễn Bạch Linh nhìn dáng vẻ trẻ con không chịu thua của hắn, không nhịn được bật cười. Nếu Cố An Tri cứ mãi vô tư thế này, thì tốt biết bao.
Hai người vừa dùng bữa xong, Nhị thẩm liền mang theo cùng phu quân nhà mình tới, trong tay còn xách một cái rổ.
“Ngày kia các ngươi phải hồi môn, tay trắng trở về nhìn cũng chẳng ra gì, ta mang đến ít lễ hồi môn đây.” Nhị thẩm nói xong, đặt rổ xuống, trong đó là hơn chục quả trứng gà, một thỏi đường đỏ và một miếng thịt khô — đều là lễ vật hồi môn đơn giản thường thấy trong thôn.
Nguyễn Bạch Linh vừa rồi còn đang phiền muộn vì không có gì mang về nhà mẹ đẻ, không ngờ nhị thẩm lại mang đến giúp đúng lúc. Dù rằng nhị thẩm chẳng phải bà mẫu của cậu, cũng không cần lo chuyện này, nhưng bà vẫn tự mình chuẩn bị, khiến lòng cậu ấm áp vô cùng.
“Nhị thẩm, mấy thứ này coi như ta mượn tạm của thẩm. Sau này cuộc sống tốt hơn, ta nhất định sẽ trả lại cho thẩm. Ta đi nhờ tiên sinh trong thôn viết biên nhận cho thẩm.”
“Chúng ta là người một nhà, nói mấy lời khách sáo này làm gì. Sau này hai nhà có việc gì cứ hỗ trợ lẫn nhau là được.” Nhị thẩm nghe vậy liền nói, làm sao mà bà có thể để ngốc tử mắc nợ nhà mình, cũng không nghĩ làm Nguyễn Bạch Linh có gánh nặng tâm lý gì cả.
Kỳ thật trong lòng bà biết rõ, một đồng bạc tiền sính lễ là quá thiệt thòi cho Nguyễn Bạch Linh. Nhưng nhà bà đã nợ nần chồng chất vì cưới vợ cho con trai lớn, lần này cưới vợ cho ngốc tử, cố lắm mới mượn được một đồng. May mà Nguyễn Bạch Linh hiền lành không so đo với nhà bọn họ.
Trước kia, Nguyễn Bạch Linh cùng một nhà tên ngốc không có tiếp xúc gì, nhưng cậu có nghe nói qua một nhà Nhị Thúc Nhị thẩm có bao nhiêu thiện tâm. Nếu ở nhà người khác, đại ca mất sớm, chỉ còn lại một tên ngốc, huynh đệ đã sớm tranh nhau chiếm lấy đất đai nhà cửa. Nhưng Nhị Thúc Nhị Thẩm chẳng những không tranh chấp, còn chu cấp cơm ăn, đúng là người tốt.
“Không được. Ta biết nhà nhị thẩm cũng chẳng khá hơn là bao.” Nguyễn Bạch Linh kiên quyết đẩy lại cái rổ, “Nếu không tính là mượn, vậy mấy thứ này ta không nhận.”
“Được rồi, được rồi, coi như ngươi mượn.” Nhị thẩm cười, chẳng qua chỉ muốn Nguyễn Bạch Linh không thấy áy náy.
Cố An Tri đứng một bên bỗng lên tiếng:
“Ta biết viết chữ, để ta viết biên nhận.”
Mấy người kia căn bản chẳng để ý hắn, cho rằng tên ngốc lại nói mê sảng.
Cố An Tri nhíu mày, lặp lại lần nữa:
“Ta nói ta biết viết chữ! Có ai để ý ta một chút không?”
Ba người bọn họ còn tưởng rằng tên ngốc nói mê sảng, kết quả Cố An Tri thật đúng là sang nhà Nhị thúc tìm tới chút giấy bút lại đây, viết trương biên nhận mượn đồ cho Nhị Thúc Nhị thẩm.
“Ngươi... thật sự biết chữ sao?” Nguyễn Bạch Linh không thể tưởng tượng nhìn Cố An Tri.
Nhị Thúc hưng phấn, nắm lấy vai Cố An Tri lắc lắc:
“Cha ngươi khi còn sống từng học qua chữ nghĩa, tiên sinh từng nói đứa nhỏ này sau này có thể làm quan! Đáng tiếc chết sớm quá... Cha ngươi là người dạy ngươi viết chữ có phải không? Con ngoan, thật là tốt!”
Bị lắc đến choáng đầu, Cố An Tri vội thoát ra, lui lại hai bước, nghiêm túc gật đầu:
“Phải, ta học giỏi lắm.”
“Thật tốt quá rồi! Bạch ca nhi đúng là phúc tinh của ngươi đó, chắc chắn là cưới hắn về rồi xung hỉ, vận khí mới tốt lên! Về sau ngươi nhất định phải đối đãi với Bạch ca nhi cho tốt!”
Nhị thúc vừa lau nước mắt vừa nghẹn ngào nói, còn muốn lôi kéo Cố An Tri lên núi, hóa chút vàng mã cho đại ca hắn xem như báo tin mừng.
Nguyễn Bạch Linh kéo Nhị thẩm ra một bên, nhỏ giọng nói khẽ:
“Kỳ thực mấy ngày nay đầu óc hắn lúc tỉnh lúc mê, cứ nói mấy câu gì khó hiểu lắm, ta nghĩ vẫn nên nói trước với Nhị thúc, kẻo ông ấy kỳ vọng nhiều quá, sau này lại thất vọng...”
***
Đêm đến, Cố An Tri nằm trên chiếc giường ván gỗ trong phòng, than thở:
“Trời ơi, sao mà cứng quá vậy... Giường này nằm còn mệt hơn đứng ngoài trời quay phim mười tiếng nữa!”
Nguyễn Bạch Linh liền đáp:
“Cái đệm này là nương ta mới nhờ người đập lại đấy, đã mềm rồi đó, trước đây ta còn phải nằm rơm khô cơ... Hay là, ta đi kiếm ít cỏ khô trải thêm dưới đệm cho ngươi nằm êm hơn nhé?”
“Cỏ khô... Có sâu không đó?”
Cố An Tri dù ngày thường gan to bằng trời, dám cãi cả đạo diễn lẫn ông chủ đầu tư, nhưng có một điều... hắn sợ nhất là sâu!
“Mùa đông thì chắc là không có. Giờ đang cuối thu, thời tiết còn ấm, nói không chừng vẫn còn sâu... Có con nào bò ra, ngươi cứ dùng tay bóp chết là xong.” Nguyễn Bạch Linh nói rất tự nhiên.
“Thôi... khỏi... khỏi cần...” Cố An Tri rùng mình, co rúm người lại.
“Ngươi lạnh à?” Nguyễn Bạch Linh nghiêng người qua, nhẹ giọng hỏi, “Hay là ta ôm ngươi một cái cho ấm người?”
“Ta còn trẻ, hỏa khí đầy mình!” Cố An Tri lập tức lùi về phía mép giường, “Ngươi mới thấy lạnh đó!”
“Đúng vậy, ta có hơi lạnh... đặc biệt là chân lạnh.”
Nguyễn Bạch Linh vừa nói vừa duỗi chân ra, nhẹ nhàng chạm lên đùi hắn.
Cố An Tri còn đang chuẩn bị tinh thần để tiếp xúc với đôi bàn chân lạnh như băng, ai ngờ vừa chạm vào... lại là một đôi chân mềm mại, ấm áp, dễ chịu như lò sưởi.
Không đúng... không đúng… Cái không khí này... có vẻ như hơi ái muội rồi thì phải?
“Ngươi... Ngươi làm gì đó?” Cố An Tri cứng đờ cả người, toan rút chân ra khỏi chăn.
Chỉ thấy Nguyễn Bạch Linh cười khẽ, nhẹ nhàng nói:
“Phu quân, tuy nói hôm qua mới là đêm tân hôn, nhưng đêm qua nhiều chuyện xảy ra quá, không bằng đêm nay... chúng ta đem đêm động phòng bù lại một chút, được không?”