Lúc này Lục mẫu đã khôi phục lý trí. Nghe xung quanh người người chỉ trích nhi tử của mình, bà liền gào lên:
“Các ngươi đừng nói nữa! Ta vừa rồi căn bản không có phát bệnh! Không phải lỗi của nhi tử ta. Khi nó chạy tới ngăn cản, ta đã lỡ tay giết người rồi! Đều là ta sai, ta sẽ lấy cái chết tạ tội!”
Mọi người còn chưa kịp phản ứng, đã thấy bà nắm con dao chẻ củi trong tay, cứ thế cắt ngang cổ.
Trong một ngày, Lục Viễn Chi mất đi cả cha lẫn mẹ. Hắn tối sầm hai mắt, hôn mê ngã xuống. Trong phòng, hai đứa nhỏ tuy không hiểu chuyện gì, cũng khóc đến tê tâm liệt phế.
Trong sân Lục gia lập tức rối loạn, Nguyễn Phong vội vàng chạy vào dỗ bọn nhỏ. Người khác thì cuống cuồng đi gọi đại phu, lại vừa phải xử lý thi thể. Lục mẫu đã chết, mọi người cũng không còn truy cứu chuyện Lục Viễn Chi có nghe thấy mẫu thân phát bệnh hay không nữa.
Nguyễn Bạch Linh ngơ ngác nhìn tất cả, trong lòng mơ hồ nghĩ: chẳng lẽ là ông trời giáng tai họa xuống Lục gia? Đây có phải là báo ứng vì đời trước bọn họ hại chết mình?
Quả nhiên, ác nhân thì có ác báo. Trời cao vẫn là công bằng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT