Cố An Tri bị đập trúng, trước mắt tối sầm rồi lập tức ngất đi, đến khi hắn tỉnh lại thì mọi chuyện đã bị làm ầm ĩ khắp cõi mạng.

Có người quay video, nhưng là video bị cắt đầu bỏ đuôi, chỉ quay mỗi đoạn Cố An Tri nổi giận đánh người. Hơn nữa, lúc hắn ngất xỉu, người đại diện đã tranh thủ giúp hắn đưa cho gã đàn ông bạo hành kia 30 vạn làm phí bịt miệng, khiến đối phương chịu ngậm miệng rút lui.

Nhưng chuyện đưa tiền này cũng bị truyền ra ngoài, lại càng khiến người ta thấy như thể bọn họ đang không có lý.

【Bao giờ thì cấm sóng cái tên bạo lực này vậy?】

【Nhóm nam idol lại xuất hiện một vị đại diện pháp luật, rốt cuộc ai còn hâm mộ mấy người này vậy trời.】

【Còn không phải ỷ vào nhà có chút tiền sao? Nếu đổi thành dân thường thì có khi đã ngồi tù từ lâu rồi.】

【Sự việc còn chưa rõ ràng mà, đừng vội mắng người. Tôi tin anh ấy, anh ấy sẽ không đánh người vô cớ.】

【Tin tưởng anh ta, ha ha ha loại người này mà cũng có fan hâm mộ nữa à? Não tàn vừa thôi.】

【Video quay rõ cả mặt hắn như vậy, mấy người còn định bao che cho hắn? Chúc mấy người sau này ra đường bị “anh” của mấy người đánh nhé.】

【Mấy thương hiệu do Cố An Tri làm người đại diện, mau qua weibo chính thức của nhãn hàng mà phản đối, không đổi người đại diện thì từ nay tôi không mua sản phẩm nhà này nữa!】

Cố An Tri ôm đầu nhức nhối:

“Ai cho các người đưa tiền vậy? Có bệnh à?”

Người đại diện khổ sở đáp:

“Tôi đã gỡ hot search rồi, mấy hôm nữa mọi người sẽ quên thôi. Cậu cũng nên sửa lại tính tình đi, lần sau đừng lo chuyện bao đồng nữa.”

Người đại diện cũng thật sự khổ tâm. Hắn ta cũng chỉ là kẻ làm công, nếu không phải nhà họ Cố trả quá nhiều tiền, thì có chết hắn cũng không muốn hầu hạ cái vị đại thiếu gia này.

Cố An Tri bực bội:

“Tôi thấy fan của tôi bị đánh, tôi làm sao có thể không lo? Dù không phải fan tôi, chỉ là người qua đường thôi, tôi cũng không thể bỏ mặc!”

Hắn lập tức gọi điện cho luật sư của mình:

“Đem số tiền kia về đây cho tôi. Còn mấy người tung tin bịa đặt, tất cả đều kiện hết cho tôi!”

Lúc này, người đại diện nhận được thông báo, mắt sáng rỡ:

“Hình như có thể lật ngược rồi! Fan của cậu đã đăng video làm rõ rồi, nhưng video bị khiếu nại nên đã bị gỡ.”

Cố An Tri giơ tay nhận lấy điện thoại, trong video là cô gái bị đánh hôm đó. Cô ta toàn thân đầy vết thương, trên cánh tay chằng chịt sẹo, vết cũ chưa lành đã thêm vết mới, da thịt không còn chỗ nào lành lặn. Cô vừa khóc vừa nói, sau khi kết hôn, chồng cô đã lừa hết tiền tiết kiệm, còn dùng tên cô đi vay nợ hơn trăm triệu. Cô muốn ly hôn mà không thể, mỗi lần nhắc đến lại bị đánh.

“Hôm đó hắn lại tới nơi làm việc của tôi đòi tiền, còn ra tay đánh người. Là Cố An Tri đã đứng ra giúp tôi. Anh ấy không phải vô cớ ra tay đánh người. Tôi chưa từng hối hận vì là fan của Cố An Tri.”

Cố An Tri vò trán:

“Giúp cô ấy tìm một luật sư chuyên về ly hôn kiện tụng. Hỏi xem cô ấy còn cần giúp gì nữa không, giúp được bao nhiêu thì giúp.”

Hắn quay đầu nhìn người đại diện:

“Không biết anh làm ăn kiểu gì nữa. Anh làm được thì làm, không làm được thì mau đổi người đi.”

Người đại diện gãi đầu:

“Tôi cũng sợ cô ấy ban đầu đứng về phía chồng mình mà. Nhưng bây giờ cô ấy đứng về phía cậu rồi, tôi có cách lật ngược tình thế.”

Ngay sau đó, hắn ta cho đăng lại đoạn video kia lên mạng, mua hot search, thuê các tài khoản marketing chia sẻ lại, còn đưa lên đoạn video đầy đủ từ đầu tới cuối được lấy từ camera trong tiệm cơm hôm đó, làm rõ toàn bộ sự việc.

Ban đầu không dám công khai video cũng vì sợ cô gái kia bênh vực chồng. Nhưng khi video được phát tán, cư dân mạng lại chuyển sang công kích chính cô ấy. Lúc này, Cố An Tri thấy, lại càng thêm tức giận.

Hiện tại người đại diện cũng nhìn ra được lập trường của fans nữ, rốt cuộc hắn cũng dám buông tay mà làm.

Chỉ trong chớp mắt, dư luận trên mạng đã xoay chiều.

【Không ngờ anh ấy lại chính nghĩa đến vậy, đây đúng là lần đầu tiên có minh tinh dám ra mặt vì vấn đề bạo hành gia đình. Chỉ riêng điểm này, sau này anh ấy có làm gì tôi cũng sẽ không nói nặng một câu!】

【Mấy người từng mắng chửi anh ấy đâu rồi? Trốn ở xó nào thế? Sao lại không nói nữa? Hay là ở nhà cũng đang bạo hành vợ mình rồi?】

【Người mà mấy người gọi là kẻ bạo lực là đang hăng hái làm việc nghĩa đấy. Còn các người thì sao? Gặp chuyện như vậy có dám đứng ra không?】

***

Sự việc một khi lan rộng, fan nữ đó cũng đã ly hôn thành công, tên chồng vũ phu bị bắt giam, còn khoản tiền bồi thường trước đó cũng được lấy lại. Cố An Tri đem toàn bộ số tiền đó tặng cho fan nữ kia, lại còn giúp cô ấy trả nợ.

Không chỉ thế, danh tiếng của Cố An Tri được đảo chiều. Những hợp đồng quảng cáo từng bị rút đều quay lại, thậm chí còn có thêm vài thương hiệu xa xỉ chủ động tìm đến hắn, mấy show truyền hình lớn cũng tranh nhau mời hắn làm khách mời.

Trước đó người đại diện muốn hắn chuyển hình đóng phim điện ảnh. Tuy rằng Cố An Tri là một trong những gương mặt đẹp nhất nhì giới giải trí, nhưng hắn đã hai mươi tám tuổi, cũng không thể cứ đóng phim thần tượng nam chủ mãi được. Nhân lúc còn sớm, cần có vài tác phẩm ra trò để khẳng định năng lực.

Vì vụ việc vừa rồi, có một đạo diễn nổi tiếng đến tìm hắn đóng phim.

Người đại diện cầm lịch trình đưa cho hắn:

“Trong hai tháng tới anh quay show thực tế chủ lực, bao gồm ba tập tất cả. Nửa cuối năm nay thì đóng phim điện ảnh. À đúng rồi, show này sẽ ghép anh với một tân binh theo tuyến couple, người của công ty mình, nhờ anh nâng đỡ chút.”

Nói xong còn đưa một bộ cẩm nang hướng dẫn couple:

“Anh nhất định phải đọc kỹ đó nha.”

“Tôi là trai thẳng, có thể đừng đưa cho tôi mấy thứ nhảm nhí đó không?” – Cố An Tri lườm nguýt, suýt chút nữa ném cả điện thoại đi, nhìn thêm một giây cũng thấy dơ mắt.

Không ngờ bọn họ lại nhân lúc anh say rượu, trực tiếp ném anh vào cái “làng cổ” giả lập này. Mấy kịch bản cải trang kiểu này, mười mấy năm trước lúc mới vào nghề anh đã từng trải qua rồi. Không ngờ giờ show thực tế vẫn còn chơi trò cũ, chẳng có tí sáng tạo nào cả.

***

“Về thôi, tôi thấy hơi lạnh.” Nguyễn Bạch Linh hắt xì một cái, giọng mang theo ủy khuất: “Hôm nay bận rộn cả ngày, sáng dậy sớm chuẩn bị thành thân với ngươi, tối nay lại phải rửa bao nhiêu chén bát, mệt muốn xỉu rồi...”

Nói xong còn khẽ thở dài, tự giễu trong lòng: mình nói mấy thứ này với một tên ngốc thì có ích gì chứ? Đời trước gả cho Lục Viễn Chi là tú tài, đầu óc không ngốc mà còn chẳng được quan tâm, càng đừng nói đến một tên ngốc, liệu hắn có biết đau lòng người khác không?

Cố An Tri nhìn thấy khóe mắt cậu vẫn còn vương nước, bộ dáng tội nghiệp vô cùng. Hắn từ trước đến nay luôn ăn mềm không ăn cứng:

“Thôi được rồi, về nghỉ ngơi đi.”

Hai người trở về căn nhà tranh. Tuy đã tối muộn, nhưng trưởng thôn sợ họ gặp thêm phiền toái, đã gọi người đến sửa xong cửa sổ cho họ.

Trong phòng chỉ có một chiếc giường và một cái bàn. Chăn đệm tuy đơn sơ nhưng là đồ mới. Nguyễn Bạch Linh duỗi tay kéo chăn, chăn đã được phơi dưới nắng, ngửi mùi đã thấy ấm áp dễ chịu.

Nguyễn Bạch Linh cởi áo ngoài rồi lên giường. Vừa quay sang nhìn Cố An Tri, đang định hỏi có cần giúp thay đồ không thì thấy người ta đã tự cởi giày, cởi áo, rồi tự giác leo lên giường, còn biết kéo chăn. Tên ngốc này... cũng lanh lợi đấy chứ?

Vừa rồi lúc bái đường, nhìn cái mặt đơ đơ ngây ngây của hắn , ai ngờ giờ lại như người bình thường, thậm chí còn rất điển trai. Nhìn một hồi, mặt cậu bỗng chốc nóng ran.

Nhìn thì đúng là cảnh xuân đẹp đẽ, dù là một tên ngốc, nhưng hắn biết tự lo cho mình, lại biết ra tay cứu người khi nguy hiểm, vẻ ngoài cũng đẹp trai, nói mấy câu ngọt lành là sẽ ngoan ngoãn nghe lời... Nghĩ đi nghĩ lại, cuộc hôn nhân này hình như cũng không tệ lắm?

Lúc nãy bị dọa một trận, cậu rón rén dịch lại gần, muốn ôm Cố An Tri ngủ – trước đây dỗ trẻ con cậu vẫn hay ôm như vậy, còn hát ru kể chuyện. Mấy đứa nhỏ đó thích lắm.

Chỉ là sau này lớn lên, tụi nhỏ bắt đầu chê cậu là đồ nhà quê, không biết ăn diện, không cho cậu lại gần nữa, cũng chẳng thèm nói chuyện.

Bây giờ cậu nghĩ – nếu coi hắn là đứa trẻ mà dỗ, chắc tên ngốc này sẽ thích mình. Ngốc tử cả đời không lớn lên, cũng sẽ không chê mình.

...

“Này, làm gì đó? Rút tay về.” – Cố An Tri né sang một bên đầy ngại ngùng – “Tôi là trai thẳng đấy, không có hứng thú với mấy trò couple bán hủ các kiểu. Ngủ thì ngủ, đừng có lôi kéo, ôm ấp gì hết.”

Nguyễn Bạch Linh ngoan ngoãn thu tay lại. Tên ngốc sống một mình quen rồi, đột nhiên trong nhà có thêm người, chắc chắn không quen. Qua mấy hôm chắc sẽ ổn thôi. Trẻ con đều như vậy cả.

Nguyễn Bạch Linh không thấy giọng điệu Cố An Tri mang theo ý ghét bỏ, chỉ là hơi hoảng sợ, nên không buồn, trái lại còn thấy yên tâm, đối với cuộc sống trong tương lai ngập tràn hy vọng, vui vẻ chìm vào giấc ngủ.

Cố An Tri thì lại ngủ không được.

Chờ Nguyễn Bạch Linh ngủ rồi, hắn lặng lẽ kiểm tra quần áo của cậu, không tim được máy quay. Trong phòng có thể có camera mini nên hắn lại lục soát khắp nơi – tìm cả đêm mà vẫn không thấy gì.

Hắn là minh tinh, mỗi lần ở lại khách sạn đều phải có người kiểm tra máy quay ẩn, kinh nghiệm đầy mình, vậy mà bây giờ lại không tìm ra nổi, chứng tỏ nơi này thật sự không có gì cả.

“Chẳng lẽ mình thật sự xuyên qua rồi?” – Cố An Tri nhíu mày. Thường ngày hắn đúng là hơi “trung nhị”, nhưng cũng không phải ngốc thật, xuyên không mấy thứ đó chỉ có trong tiểu thuyết chứ đời thật làm gì có...

Hay là camera cài trên người mấy dân làng kia?

Sáng hôm sau, cả thôn lại lan tin: Ngốc tử hôm nay lại phát điên, gặp ai cũng sờ soạng, đàn ông cả thôn đều bị hắn “động chạm”.

Có người hoài nghi – chẳng lẽ hôm qua thấy Lý thúc và Nhị Trụ muốn sàm sỡ phu lang của hắn, nên bị kích thích? Giờ muốn trả thù nên sờ hết cả thôn?

Hắn còn lật tung mấy tảng đá, cây cối, bụi cỏ ven đường – không nói là tìm camera, đến cả dấu tích hiện đại cũng không có chút nào…

“Chẳng lẽ… mình thật sự xuyên không rồi sao? Mà lại còn xuyên đến một cái... thôn toàn nam nhân!?”

Cố An Tri như một tên trai thẳng đang tuyệt vọng, ngồi chồm hổm bên vệ đường, phát điên vò đầu bứt tai.

Vừa nãy trên đường hắn nhìn thấy mấy cặp nam nhân tay trong tay gọi nhau "phu quân", còn có hai người đàn ông mắt đưa mày liếc tình tứ như trong phim truyền hình, xung quanh không một ai cảm thấy lạ thường.

Vậy cái cậu xinh xắn tối qua... là "vợ" của mình sao?

Trời sập rồi! Mình là trai thẳng cơ mà!!

Cố An Tri suýt bật khóc tại chỗ. Hắn thật sự muốn chạy ra khỏi cái thôn quái lạ này, dù gì cũng đã xuyên không, chẳng lẽ không thể xông pha mở mang trời đất ngoài kia sao?

Nhưng hắn lại đang đói đến hoa mắt chóng mặt, chân tay bủn rủn, đành phải lê bước quay về. Không thể mới xuyên qua mà đã chết đói giữa đường, chuyện gì cũng phải tính sau.

Lúc về đến nơi, vừa vặn thấy vợ chồng Lý thúc và Lý thím đến đưa gà vịt. Ngày hôm qua, thôn trưởng đã đánh Nhị Trụ và Lý thúc một trận nhừ tử, sáng nay trước cửa nhà hai người còn bị hắt cả thau nước bẩn. Lý thím vì chuyện này mà giận sôi máu.

Con gà con vịt này là thôn trưởng xử phạt bắt họ bồi thường. Bọn họ biết mình làm sai nên đành cắn răng làm theo, nếu không sau này chẳng còn mặt mũi sống trong thôn nữa.

Mẹ của Nhị Trụ sáng sớm đã lẳng lặng đem gà vịt đến trước cửa, không dám ngẩng mặt nhìn Nguyễn Bạch Linh, để đồ xong liền lủi mất. Nhưng Lý thím thì không giống – bà tiếc đứt ruột hai con gà vịt này, dựa vào đâu mà bà lại phải đưa cho tên “hồ ly” đó chứ?

Vừa đặt đồ xuống, bà ta đã mở miệng châm chọc:

“Thật là thứ mặt dày vô sỉ, chuyên đi dụ dỗ đàn ông nhà người ta, giờ còn giả vờ bị hại để bắt người khác bồi thường? Ai mà biết ngươi với thôn trưởng có gì mờ ám, sao ông ta lại bênh vực ngươi đến vậy, hừ!”

“Cửa đóng then cài, ở trong phòng mà cũng gọi là quyến rũ chồng bà sao?” – Cố An Tri từ ngoài bước vào, giọng khinh khỉnh – “Sao không nói chồng bà mới là thứ đê tiện? Cậu ấy lớn lên xinh đẹp như vậy là lỗi của cậu ấy sao? Bà bảo chồng mình đi cướp tiền trang thử xem, đến lúc bị quan phủ bắt được rồi cũng nói là bạc trong tiền trang dụ dỗ hắn? Bà nghĩ quan binh không đập chết chồng bà chắc?”

Lý thím vốn nghĩ Nguyễn Bạch Linh gả cho một thằng ngốc, dễ bắt nạt, định tiện miệng mắng vài câu xả giận. Ai ngờ thằng ngốc này lại lanh mồm lẹ miệng như vậy.

Bà ta nhớ đến đêm qua tên ngốc này một tay đánh vỡ đầu chồng bà và Nhị Trụ, lập tức co rúm người lại, sợ rằng thằng điên này nổi điên thêm lần nữa thì cả bà cũng ăn đòn. Không dám hó hé thêm lời nào, bà ta hậm hực nuốt hết mấy câu chửi vào bụng, đặt gà vịt xuống rồi nhanh như chớp chuồn mất.

“Mới sáng sớm mà ngươi đã chạy đi đâu vậy? Ta làm nước lèo, ngươi lại đây ăn chút đi.” Nguyễn Bạch Linh gọi hắn lại: “Sau này muốn ra ngoài chơi thì ăn sáng trước đã, ngươi xem có trẻ con nhà ai chưa ăn gì đã chạy ra ngoài chơi đâu, đói lả ra còn chơi gì được nữa.”

Cố An Tri nghe giọng điệu Nguyễn Bạch Linh, đột nhiên thấy... sai sai.

Cái kiểu nói chuyện này... sao giống giáo viên mẫu giáo đang dạy trẻ con thế nhỉ!?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play