Hai người kia không còn sức phản kháng, vừa bò ra cửa vừa kêu ầm lên: “Ngốc tử giết người rồi! Ngốc tử giết người rồi!”

Hàng xóm nghe động tĩnh liền tỉnh giấc, đồng loạt kéo nhau đến, vừa tới nơi đã thấy hai người mình đầy máu nằm lăn trên đất, vội vàng chạy lại ngăn cản: “Đêm hôm khuya khoắt thế này, xảy ra chuyện chi vậy?”

Lý thúc mắt sưng tím cả hai bên, lảo đảo đứng dậy, vừa mở miệng đã rơi ra mấy chiếc răng: “Ta vốn chỉ định mượn chén đũa, ai ngờ mới vào đến sân thì bị hắn đánh cho một trận tơi tả.”

Nhị Trụ cũng bưng lấy đầu đang chảy máu, tiếp lời: “Ta thấy Lý thúc bị đánh nên chạy lại can, không ngờ tên ngốc kia cả ta cũng không tha!”

Hai người bọn họ nghĩ Cố An Tri chẳng qua chỉ là kẻ ngốc đầu óc trẻ thơ, hễ ai nói gì cũng tin là thật, lại thêm người trong thôn xưa nay đều không bênh vực hắn, nên cứ tưởng muốn nói sao cũng được.

Nào ngờ, Cố An Tri lại bước lên, ánh mắt sắc lạnh, cất giọng lớn: “Mượn chén đũa? Một kẻ phá cửa nhà ta, một kẻ đạp vỡ cửa sổ, các ngươi xông vào trong viện buông lời sàm sỡ, còn muốn ra tay động thủ. Nói xem, ta vì cớ gì không đánh các ngươi?”

Lúc này tính khí hắn nổi lên, cả người hừng hực sát khí, thậm chí còn tưởng mình vì uống nhiều rượu mà mộng du đến trạm cảnh vệ nào đó, còn cho rằng đám người ăn mặc cổ trang kia là nhân viên làm nhiệm vụ, sắm vai NPC. Mà mỹ nhân đáng thương trở về kí túc xá sau giờ tan ca đang bị kẻ xấu trêu ghẹo.

Hắn vốn trọng nghĩa, vừa thấy chuyện bất bình đã lập tức xông vào giúp.

Đám người vây xem không khỏi kinh ngạc – tên ngốc xưa nay không nói năng rõ ràng, nay lại lời lẽ mạch lạc, đầu đuôi rành rọt như vậy, vừa nhìn theo hướng hắn chỉ, quả nhiên cửa nhà bên đã bị đạp đổ.

Lý thúc vội phân trần: “Là lúc hắn đánh ta, ta giữ cửa không nổi nên ngã, mới khiến cửa bị rớt chứ chẳng phải ta đẩy.”

Nguyễn Bạch Linh nghe hắn nói mà tức đến muốn khóc: “Ngươi đến mượn chén đũa, lại lẻn vào tận phòng chúng ta làm gì? Chén đũa rõ ràng để ở trong sân, cần gì phải vào phòng? Ta bảo giờ này khuya rồi, không tiện tiếp khách, vậy mà ngươi lại ngang nhiên phá cửa xông vào. Còn Nhị Trụ, ngươi leo cửa sổ, làm hỏng hết cửa sổ nhà ta rồi, còn ở đó mà cãi bướng!”

“Các ngươi đúng là cầm thú, đến phu lang của ngốc tử cũng không tha!”

“Ngày thường thì ra vẻ đạo mạo, rốt cuộc một lão già mặt dày, một tên trẻ tuổi vô sỉ!”

“Về sau phải bảo bọn nhỏ tránh xa hai người này, kẻo bị bọn họ xúc phạm!”

Hai người suýt nữa chết đuối trong trận mưa nước miếng, định mở miệng biện hộ rằng Nguyễn Bạch Linh là người quyến rũ trước, nào ngờ vừa hé lời đã bị Cố An Tri trừng mắt lườm một cái, tức thì im bặt.

Hắn chắn trước mặt Nguyễn Bạch Linh, nghiêm giọng: “Hai người các ngươi tránh ra xa một chút, đừng dọa đến y. Giờ ta sẽ đi báo quan.”

Vừa nói, hắn vừa thò tay vào túi áo như tìm điện thoại, ai ngờ lại phát hiện… chẳng có cái túi nào cả.

Cuối đầu nhìn lại y phục trên người, thô mộc áo vải, hoàn toàn là trang phục dân quê thời xưa.

Hắn bỗng giật mình: Ta đây... là xuyên không rồi ư?

Phía bên kia, mẹ của Nhị Trụ vừa nghe thấy hắn nói "báo quan", tưởng là thật, vội kêu lên: “Chớ có báo! Chắc chắn là hiểu lầm thôi!”

Bên cạnh có mấy thím cũng bước lên khuyên nhủ:

“Giờ mà báo quan, bước vào nha môn, bất luận đúng sai, nguyên cáo hay bị cáo cũng phải chịu hai mươi trượng, nếu không có bạc biếu lão gia huyện quan, có lý cũng thành vô lý.”

“Gọi thôn trưởng tới, để người xử trí.” Nhị thẩm liền chạy đi mời thôn trưởng. Nhị thúc nhà nàng uống nhiều quá, nằm mê man trên giường, nàng đành tự mình lo liệu.

Thôn trưởng vào nhà quan sát một vòng rồi bước ra, sai người trói Lý thúc và Nhị Trụ lại, nghiêm giọng nói:

“Theo lệ trong thôn, mỗi người phạt hai mươi roi, đêm nay quỳ ở từ đường sám hối, ngày mai phải mang gà vịt đến bồi tội với Cố An Tri.”

Cố An Tri nghe đến tên mình, lập tức trố mắt.

Không phải người bị bức hại là Nguyễn Bạch Linh sao? Sao lại bồi thường cho ta?

Chuyện này có gì đó không đúng.

Rõ ràng vừa rồi hắn còn đang ca hát ở KTV, uống chút rượu, chớp mắt một cái đã xuất hiện ở nơi kỳ lạ này?

“Không đúng! Di động của ta đâu? Kẻ nào đùa dai đem y phục ta đổi hết rồi? Đây là chương trình truyền hình ẩn danh gì vậy?”

Cố An Tri vừa lẩm bẩm vừa chen ra khỏi đám đông, đi thẳng ra ngoài sân, đoán rằng nếu đây là tiết mục truyền hình thì máy quay ắt phải đặt ở nơi trống trải.

Những người đứng vây xem nghe xong thì sững sốt, hơn nửa ngày mới hoàn hồn, nhỏ giọng bàn tán:

“Ngốc tử… vừa rồi sao lại nói năng rành rọt như vậy?”

“Lại còn che chở phu lang, đâu có giống người ngốc đâu.”

“Đúng là có câu, nam nhân cưới tức phụ liền hiểu chuyện, ngốc tử này vừa có phu lang liền trưởng thành hơn rồi.”

Nhưng rồi lại thấy tên ngốc kia vừa lẩm bẩm 'di động' 'camera' nghe chẳng hiểu gì, vừa lách khỏi đám người bước ra ngoài sân, mấy người vội kêu Nguyễn Bạch Linh:

“Nguyễn ca nhi, mau đuổi theo coi thử đi. Chúng ta còn phải theo thôn trưởng xử tội hai tên súc sinh kia, ngươi yên tâm, đánh thiếu một roi cũng không được!”

Nguyễn Bạch Linh lập tức đuổi theo.

Không phải ngốc tử lúc tối là phải ngủ rồi sao? Giờ còn định đi đâu? Có phải bị dọa cho phát điên rồi không?

“Không có, nơi này cũng không có.” Cố An Tri đi dọc theo đường mòn, vừa đi vừa ngó quanh.

Không thấy cột điện, cũng chẳng thấy tháp tín hiệu, cũng không có bất kì cây cột đèn giao thông nào cả. Ngay cả mấy ngôi nhà trong thôn cũng không có ánh đèn le lói.

Không có đường xi-măng, không có ô tô, xe đạp ba bánh, thậm chí xe đạp cũng chẳng thấy. Trong nước còn có nơi nghèo thế này sao?

Nếu đây là tổ tiết mục muốn chỉnh hắn, cũng không cần phải dàn dựng công phu, lao lực trăm cay ngàn đắng đưa hắn tới một địa phương nghèo khổ như vậy chứ? Hơn nữa, không có máy quay, cũng không có đạo diễn hay ekip nào xuất hiện, mấy thứ đã chuẩn bị này không phải sẽ bị lãng phí sao?

Bên cạnh hắn, Nguyễn Bạch Linh dỗ hắn như dỗ trẻ con: “Trời tối rồi, chúng ta về nhà ngủ đi, lỡ như có sói xám chạy ra cắn người thì sao?”

Cố An Tri bấy giờ mới phát hiện phía sau có người đi theo. Hắn dừng chân, quay đầu đánh giá Nguyễn Bạch Linh. Từ lúc nãy hắn đã cảm thấy kỳ lạ — một thôn núi nghèo heo hút thế này sao lại có nam nhân đẹp như vậy?

Ánh mắt hắn không ngừng quan sát, từ trên xuống dưới, từ trái qua phải đánh giá Nguyễn Bạch Linh, cảm thấy đây đúng là một gương mặt 360 độ không góc chết, bất kể là cúi xuống hay ngước lên đều cực kì hoàn mỹ. Nếu vào giới giải trí ra mắt làm idol, dù có đứng góc khuất cậu vẫn có thể toả sáng.

“Đây còn là nhan sắc của con người sao? Làn da này của ngươi làm sao lại trắng đến như này? Còn mũi của ngươi đúng là mẫu chuẩn để phẫu thuật thẩm mĩ đấy?” Cố An Tri thấy cậu sửng sốt thì bực bội gãi tóc: “Ta thường sẽ không khen người khác đâu, người cũng đừng hiểu lầm, ta không nói ngươi đã từng phẫu thuật thẩm mĩ đâu.”

“Ta không nghĩ nhiều đâu. Chúng ta về nhà thôi.” Nguyễn Bạch Linh tuy rằng nghe không hiểu hắn đang nói gì, nhưng cậu thông cảm cho hắn là một tên ngốc. Lời nói của một tên ngốc, người bình thường không hiểu được cũng rất bình thường…

“Có phải trên người ngươi giấu camera ẩn không?” Cố An Tri duỗi tay định lục quần áo của đối phương, muốn xem một chút.

“Ngươi… ngươi làm gì vậy? Về nhà trước rồi nói…” Nguyễn Bạch Linh đỏ mặt né tránh, nhưng nghĩ lại đây chính là phu quân của mình, có lẽ đầu óc tuy ngốc nhưng thân thể vẫn là một nam tử bình thường, nói không chừng còn có thể cùng cậu sinh hài tử…

“Ngươi ngại ngùng gì chứ? Đều là nam nhân cả…” Cố An Tri thấy y thẹn thùng, cảm giác như mình trêu ghẹo người ta, vội vàng thu tay về.

“Ta là ca nhi…” Nguyễn Bạch Linh nhẹ kéo tay áo hắn, “Chúng ta mau về nhà thôi. Tuy rằng bây giờ đã vào mùa xuân, nhưng nửa đêm trời vẫn hơi se lạnh, nếu sinh bệnh sẽ không có tiền chữa trị đâu.”

“Ngươi thẹn cái gì? Trời ạ…” Cố An Tri day day thái dương đau nhức, nhớ lại lần trước người đại diện nói với hắn quay chương trình, định để hắn phối hợp bán hủ với một khách mời khác.

Đây là người mới đang được nâng đỡ của công ty nhà mình sao? Vị huynh đệ này cũng thật chuyên nghiệp. Hắn đã có thể tưởng tượng ra, một khi chương trình này được công chiếu, các bà mẹ trên toàn thế giới đều sẽ phát cuồng vì cậu.

“Đầu của người làm sao vậy? Có phải lúc nãy đánh nhau với bọn họ bị đụng vào đầu rồi không?” Nguyễn Bạch Linh lo lắng, muốn nhìn đầu hắn một cái, còn không quên nhân cơ hội giữ lấy tay hắn, “Về nhà ta xem thử cho ngươi.”

“Ngươi nắm tay ta làm gì?” Cố An Tri rút tay về, day trán nói: “Không sao, lần trước có một tên đàn ông đang đánh fan của ta, ta ra tay đánh cho hắn môt trận, kết quả bị hắn dùng chai bia đánh ta bị chấn động não.”

Nguyễn Bạch Linh sửng sốt, đứng ngây ra một lúc rồi khẽ kêu “Oa” một tiếng. Trong lòng thầm nghĩ:

tên ngốc này... bệnh tình nặng hơn ta tưởng, những lời hắn vừa nói cậu nghe chẳng hiểu gì.

“Ngươi không thấy mấy hôm trước ta còn lên hot search à? Biết bao nhiêu người cắt ghép video, tưởng ta uống rượu gây sự, còn mắng ta là bạo chúa, đòi tẩy chay khỏi giới giải trí!” Cố An Tri nhắc đến chuyện này liền tức giận.

Một tuần trước, hắn đang ngồi ở phòng riêng ăn cơm thì nghe được bên ngoài có tiếng phụ nữ đang kêu gào, giống như đang cầu cứu. Hắn không quan tâm đến sự ngăn cản của người đại diện, liền đẩy cửa ra xem xét tình huống bên ngoài.

Vừa đẩy cửa ra liền nhìn thấy một nữ nhân viên phục vụ của tiệm cơm đang bị một tên đàn ông bóp cổ. Người đứng xem đã xếp thành cả vòng tròn lớn. Tên kia còn kiêu ngạo: “Nhìn cái gì mà nhìn, tao đánh vợ mình, liên quan gì đến bọn mày.”

Tên kia thấy mọi người bị doạ, không dám tiến lên, đắc ý mà tát vợ hắn hai bạt tay: “Tao đã hỏi giám đốc của mày, hôm qua phát lương rồi, mày đem tiền tiêu đi đâu cả rồi? Có phải đem đi đu thần tượng rồi không?”

“Năm xưa khi chưa thành thân, tôi cũng từng tiêu tiền mua mấy bức poster, cũng từng đi xem mấy biểu biểu diễn. Nhưng từ ngày gả cho nh, tôi còn dư bạc mà tiêu nữa sao? Anh ngày nào cũng đem tiền đi đánh bạc, nếu đem tiền lương đưa cho anh, anh đánh một ván đã bay sạch. Hôm qua mẹ tôi bị bệnh, tôi mua chút cháo nóng mang tới, hôm nay con đi học nhà trẻ, tiền còn dư đều mang đi đóng học phí…” Người phụ nữ bị đánh đến sưng mắt, không mở ra được: “Sớm biết lấy anh, ngày ngày đều khổ sở thế này, tôi thà chẳng lấy, đem bạc tiêu hết để theo đuổi thần tượng, có khi ít ra còn được sống vui vẻ vài năm… chứ như bây giờ, chẳng khác gì chờ chết.”

“Hay lắm, tao biết mày trong lòng vẫn còn nhớ thương mấy tên mặt trắng trên ti vi mà!” Tên đàn ông dùng sức bóp cổ cô “Ngày trước khi kết hôn, chẳng phải mỗi lần thấy Cố An Tri trên ti vi, mày đều gọi hắn là ‘chồng’ sao? Giờ tao đánh mày, xem thử Cố An Tri nhà mày có xuất hiện mà cứu mày không?”

“Tên chó chết.” Cố An Tri bên này vừa nghe xong mấy lời gã vừa nói, giận đến bốc khói, không nói hai lời, liền đá mạnh một cước, đem tên gia bạo đánh bay ngược ra đất.

“Tên nào dám đánh tao?” Gã đàn ông đánh vợ giãy giụa muốn đứng dậy, đã bị Cố An Tri túm lấy cổ áo, nhấc cả người lên, lạnh giọng: “Nhìn kỹ đi, ông nội của mày đây – Cố An Tri tao đánh mày đấy!”

Lời vừa dứt, nắm đấm đã phang thẳng vào mặt đối phương hai quyền.

Người đại diện vội vàng xông tới giữ chặt Cố An Tri: “Nhiều người chụp ảnh như thế, anh phát điên gì đó hả?”

“Làm gì? Hăng hái làm việc nghĩa thôi mà.” Cố An Tri hừ lạnh, lau nắm tay, mắt vẫn sáng rực khí thế: “Mau đi báo cảnh sát đi, đem cái loại này bắt lại!”

Người đại diện suýt nữa nghẹn thở: “Chuyện nhà người ta, ngươi xen vào làm gì? Nếu báo cảnh sát, đến lúc người phụ nữ kia vì sợ hãi mà nói lại là ‘đùa giỡn trong nhà’, thì anh đánh chồng người ta, anh mới là kẻ phải đền bù, lại còn bị tống vào tù!” 

Người đại diện phục sát đất cái tên tính tình như pháo đốt này, mỗi ngày hận không thể nổ mạnh tám trăm lần. Ngày thường, nếu hắn thấy mấy chuyện không công bằng hoặc thấy có ai bị bắt nạt trong giới liền không chút nghĩ ngợi xông lên mắng chửi người khác. 

Bởi vậy mà hắn đắc tội không ít tiền bối trong giới. Gần đây, hắn tham gia tiết mục lớn còn bị cắt ghép video ác ý, không ít anti nói hắn bạo lực, vốn dĩ duyên người qua đường vốn đã chẳng tốt, sự việc hôm nay bị người ta cố ý đổi trắng thay đen, e rằng thật sự sẽ mất hết!

Hai người còn đang lời qua tiếng lại, thì tên đàn ông bạo lực gia đình bên kia thừa lúc hỗn loạn liền vớ lấy một chai bia, đánh thẳng vào gáy Cố An Tri…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play