“Nô tỳ là Ngọc Phù, trước kia hầu hạ ở Tây điện của Xuân Hi Cung, từng làm cung nữ quản sự hai năm.”

Thượng Doanh Doanh khom mình đáp lời, bề ngoài ra vẻ cung kính, thực chất lại nhân lúc đó lùi nửa bước, né tránh đầu gậy đang chỉ sát bên mình.

Nhận ra kẻ xui xẻo kia là Ngọc Phù, Oanh Thời lập tức hiện vẻ hả hê trên mặt, còn hừ mũi một tiếng chế giễu.

Nào ngờ ngay sau đó, Kim Bảo lại như bị nước sôi tạt vào người, lập tức nhảy lui, miệng hét lớn:

“Ai cha!”

Cả sân lập tức im phăng phắc, ai nấy đều liếc mắt nhìn, ngấm ngầm quan sát biến cố này.

Chỉ thấy Kim Bảo xoay người, chống gậy lên ghế, rồi cong lưng vội vã bước tới gần:

“Thì ra là Ngọc Phù cô cô!”

“Cô cô xem, mắt nô tài đúng là không ra gì, suýt chút nữa đã không nhận ra người. Người ngàn vạn lần đừng trách tội, sau này chúng ta còn phải thân thiết nhiều hơn…” Kim Bảo đổi giọng còn nhanh hơn lật sách, tay nâng khủy tay Thượng Doanh Doanh, miệng thì lải nhải lấy lòng.

Thượng Doanh Doanh hơi nhíu mày, chỉ cảm thấy cánh tay như bị đầu lưỡi của rắn độc liếm qua, liền kín đáo tránh khỏi ngón tay hắn:

“Kim Tổng quản khách khí rồi.”

Đừng nói là người khác có sắc mặt khác lạ, chính nàng cũng đầy nghi hoặc trong lòng. Khi nãy cố ý nhấn mạnh hai chữ “quản sự” để nhắc nhở Kim Bảo. Nàng đâu phải nha đầu chưa từng trải, chẳng dễ bị hù dọa đâu.

Chỉ là Thượng Doanh Doanh không ngờ phản ứng của Kim Bảo lại lớn như vậy. Chẳng lẽ đêm qua nghĩa phụ vừa nhận được tin, sáng nay đã thay nàng sắp xếp ổn thỏa? Nhưng hẳn là không nhanh thế chứ!

Thấy mọi người đều đang lén nhìn qua, Kim Bảo cảm thấy mất mặt, lập tức ho khan che giấu, tự tìm cớ nói:

“Trước kia nha đầu chải tóc của cô cô là ai vậy? Sao lại chẳng có mắt như thế, cũng không biết giúp cô cô trang điểm một chút.”

Nói đoạn, Kim Bảo liếc mắt ra hiệu bên cạnh, tiện tay chỉ hai cung nữ: “Hai người các ngươi, từ hôm nay theo hầu bên cạnh Ngọc Phù cô cô, hầu hạ cho thật tốt. Rảnh rỗi thì nhờ cô cô chỉ dạy tay nghề nấu nước pha trà.”

Lời này vừa dứt, lập tức dấy lên sóng lớn, trong lòng không ít người đều tức tối.

Kim Bảo cố ý nhắc đến chuyện pha trà, ý tứ là gì? Chẳng lẽ định để Ngọc Phù quản việc ở trà thất?

Thấy mọi người đều kinh ngạc, Kim Bảo tự cảm thấy vớt vát được chút mặt mũi, liền đắc ý thu tay áo lại. Lật mặt thì sao chứ? Nếu biết Ngọc Phù là đại cô cô, đám nha đầu này còn nịnh hót hơn hắn nhiều.

Dĩ nhiên, trong đám người muốn nịnh nọt, chẳng có Oanh Thời. Oanh Thời đứng bên cạnh, mắt phượng trợn tròn, quay đầu nhìn chằm chằm Thượng Doanh Doanh. Nàng ta vốn tưởng Thượng Doanh Doanh chỉ là một tiểu quản sự, điều đến ngự tiền cũng chỉ để cho đủ số lượng. Ai ngờ lại một bước thành cô cô dâng trà, đó là vị trí được sủng ái nhất ở ngự tiền!

Sắc mặt Mặc Hâm càng khó coi hơn, môi mím chặt như sắp bật máu. Thấy Kim Bảo thong thả quay người đi, nàng ta vội đưa mắt ra hiệu hỏi han.

Kim Bảo chẳng thèm để ý đến Mặc Hâm, thầm nhủ: Nhìn ta làm gì? Đại tổng quản ngự tiền đâu phải ngươi. Không vừa ý thì đi mà tìm Lai Thọ lý luận, ta chỉ là kẻ truyền lời thôi.

“Thôi được rồi! Lời cần nói ta cũng nói cả rồi, những việc còn lại không thuộc bổn phận của ta nữa. Các ngươi giải tán hết đi, về phòng chờ tin.”

Kim Bảo vẫy tay, cất chuỗi mã não vào tay áo, dẫn một đoàn thái giám từ cửa đi ra.

Trong viện, dĩ nhiên mọi người không phải kẻ ngốc, ai nấy đều nghe ra ẩn ý mà Kim Bảo cố ý tiết lộ. Lúc này Kim Bảo vừa đi, đám cung nữ lập tức bu lại, vây quanh Ngọc Phù như thể nàng là chiếc bánh thơm.

Oanh Thời tức đến giậm chân, rút khăn tay hoa màu xanh lục đậm, vung “Bang” một cái, quay người đi ra hành lang. Nhưng khổ nỗi, mắt không thấy mà tâm vẫn phiền.

Đụng ngay Mặc Hâm cũng đang trở về phòng, Oanh Thời liền thấy có chút đồng cảm, lập tức chẳng màng đến những hiềm khích trước đó, khẽ bĩu môi về phía sau:

“Ngươi xem nàng ta kìa, làm ra vẻ gì chứ? Nếu không phải có chỗ dựa là thái giám tổng quản, với cái dáng vẻ xui xẻo kia, kiếp sau cũng đừng mơ được vào hầu ngự tiền!”

Lời nói cay độc ấy như chiếc kim của ong vò vẽ, xuyên thấu lớp giấy dán cửa, lọt thẳng vào tai người trong phòng thái giám ở.

Lưu Hỉ đang khom lưng đứng bên cạnh giường dài, vừa quạt cho Lai Thọ, vừa vểnh tai nghe trộm.

Đợi đến khi không còn bóng người qua tấm giấy cửa, Lưu Hỉ mới hạ giọng nhẹ nhàng hỏi, đầy vẻ tò mò:

“Nghĩa phụ, chỗ dựa của Ngọc Phù cô cô là ai vậy?”

Khi nãy Kim Bảo định ra tay đánh người, chính mắt Lưu Hỉ thấy nghĩa phụ bật dậy, xỏ giày định can thiệp. Sau thấy Kim Bảo thức thời, mới lại ngả người dưỡng thần.

Thấy nghĩa phụ quan tâm đến vị cô cô kia như vậy, chẳng lẽ là có thêm một nghĩa tỷ?

Nghe Lưu Hỉ hỏi, Lai Thọ hé mắt, thấy nhi tử ngốc đang làm mặt ngu, lập tức nhắm mắ lại, chậm rãi đáp:

“Khương Ấn Trung.”

Đúng là hiếm có! Lưu Hỉ thầm “ồ” một tiếng trong lòng. Nhắc tới Khương tổng quản bên cạnh Quý Thái Phi, đó đúng là tôn đại Phật.

“Trong cung còn có nhân vật như vậy sao? Trước giờ chưa từng nghe tới.” Lưu Hỉ nghĩ ngợi một hồi, lẩm bẩm không hiểu.

Đừng nói hiện tại, chỉ riêng thời điểm trước kia, Quý Thái Phi đã đứng đầu hậu cung dưới thời của Tiên Đế. Bám được chiếc thuyền lớn ấy, sao có thể không chút tiếng tăm?

Giấc ngủ trưa hôm nay luôn bị quấy rầy, xem ra cũng chẳng chợp mắt được nữa. Lai Thọ mở mắt, lắc đầu cười khẽ:

“Nàng ta không thích xuất đầu lộ diện mà thôi.”

Lưu Hỉ nghe vậy càng thêm nghi hoặc. Không thích xuất đầu lộ diện thì sao lại đến Càn Minh Cung?

Tựa hồ đoán được Lưu Hỉ đang nghĩ gì, Lai Thọ không ngẩng đầu, chỉ mải gài chiếc quạt đuôi cừu cán mạ vàng bên hông, tiện miệng thả xuống một tiếng sấm:

“Lần này à? Lần này cũng không phải nàng nhờ người tiến cử, là vạn tuế gia đích thân chỉ định!”

“Hả!”

Lưu Hỉ kinh ngạc run bắn cả người, mắt tròn như hạt đậu bò, suýt nữa không đỡ nổi Lai Thọ.

Lai Thọ liếc nhi tử một cái, rồi nửa nhắm mắt nhìn làn bụi li ti trước cửa sổ, không nhịn được mà ngáp dài. Tính ra, mối quan hệ giữa Ngọc Phù và vạn tuế gia, e là từ mùa đông tháng Chạp năm ngoái.

Khi ấy, cung môn đã đóng, một mình Ngọc Phù trong đêm tuyết lớn đi cầu thái y cho chủ tử vốn có địa vị thấp kém của nàng. Dù là vì gương mặt trắng mịn giữa tuyết năm xưa, hay là vì lòng trung thành không hề sợ chết ấy, việc được hoàng thượng ghi nhớ cũng đã là bản lĩnh trời cho.

Đã có quan hệ lớn với vạn tuế gia, Lưu Hỉ cũng chẳng dám hỏi sâu, hồi lâu mới lẩm bẩm cảm thán:

“Cô cô này nhìn thì không nổi bật, nhưng sau lưng đúng là không tầm thường.”

Lai Thọ vén nắp trà súc miệng, thầm nghĩ, chẳng phải vậy sao? Vẻ đẹp kia đều giấu kín, bảo sao chủ tử lại tức giận? Muốn ăn bánh sữa trắng, mang lên lại là bánh cuộn đậu, ai mà vui nổi?

Quay đầu nhổ bã trà vào chậu đồng, Lai Thọ căn dặn:

“Mai ta theo chủ tử đi tế lăng, ngươi ở lại trông Càn Minh Cung, phòng ngừa tên rách nát kia giở trò. Tốt nhất là kết chút duyên lành với Ngọc Phù, sau này ắt có chỗ tốt cho ngươi.”

Rách nát là nói Kim Bảo. Ai bảo miệng hắn không sạch, dám ở sau lưng mắng Lai Thọ là “không thọ”. Đã vậy thì khỏi gọi “Kim Bảo”, gọi rách nát là được.

Nghe nghĩa phụ dặn dò, Lưu Hỉ lập tức hăng hái hẳn, cười hề hề:

“Đa tạ nghĩa phụ chỉ dạy, vẫn là người thương nô tài nhất! Người cứ yên tâm, nô tài nhất định hầu hạ cô cô như tổ tông, khiến lòng dạ cô cô nghiêng về phía chúng ta…”

Lai Thọ gật đầu lấy lệ, đến khi nghe thấy câu sau thì quay phắt lại, trừng mắt mắng:

“Đồ ngu xuẩn, ngươi muốn làm tôn tử thì thôi, đừng lôi cả cha ngươi theo!”

Một trận tán gẫu linh tinh khiến Lai Thọ cũng tỉnh hẳn cơn buồn ngủ, đầu óc lại minh mẫn trở lại.

— Nếu Ngọc Phù có thể quay đầu, sớm cải tà quy chính, thì đương nhiên là điều tốt nhất. Nếu không, vạn tuế gia mới dập tắt một cơn giận, cơn khác lại bùng lên, e là sẽ thiêu chết ai mất? Không ổn, phải tránh xa mới được.

“Tiểu Hỉ tử, giờ chúng ta đã vào Càn Minh Cung, ngươi cũng nên rèn luyện cho giỏi, xuất hiện nhiều hơn trước mặt chủ tử. Đợi tế lăng xong trở về, nghĩa phụ sẽ để ngươi vào điện hầu hạ.”

Lai Thọ vỗ vai Lưu Hỉ, gương mặt đầy tươi cười, khiến Lưu Hỉ như hòa thượng mò đường trong sương mù, trong lòng bỗng dâng cảm giác bất an không rõ lý do.

-

Tuy rằng là mơ màng mà thành Đại cô cô, nhưng đã vào cung lâu ngày, bản thân Thượng Doanh Doanh tự nhận rằng việc gì cũng có thể ứng phó được, trong lòng cũng chẳng e ngại.

Chỉ là đám người dưới tay phần lớn đều là tay mơ, mà thời gian để họ làm quen công việc chỉ vỏn vẹn ba bốn ngày khi các chủ tử lên đường đi tế lễ Hoàng lăng.

Đã nhận lấy trách nhiệm làm cô cô, Thượng Doanh Doanh liền quyết tâm ra sức dạy dỗ, từ sáng đến tối túc trực ở trà phòng, cẩn thận chỉnh đốn đám cung nữ dưới trướng.

Hôm ấy, Lưu Hỉ đến trước cửa trà phòng, liền thấy Thượng Doanh Doanh đang nghiêm mặt đứng dạy, trước mặt còn có một tiểu cung nữ đang ngồi xổm, luyện tập dâng trà.

Trên bàn bát tiên bày ra sáu bảy chiếc chén trà sứ trắng, bên cạnh là một cây thước giới dài khoảng bảy tấc, màu đen bóng loáng. Hiển nhiên là vừa mới luyện xong một lượt, lúc này trời cũng gần đến giờ Dậu, mới cho đám cung nữ giải tán nghỉ ngơi.

“Ngọc Phù cô cô vạn phúc.” Lưu Hỉ khom người cúi mình trước ngưỡng cửa, tươi cười chắp tay hành lễ.

Ngẩng lên thấy là Lưu Hỉ, Thượng Doanh Doanh liền thu lại vẻ nghiêm khắc, khẽ mỉm cười gật đầu, ra hiệu cho hắn vào nói chuyện.

Tranh thủ lúc Lưu Hỉ chưa lại gần, Thượng Doanh Doanh liền lấy chén trà trong tay cung nữ, xoa bóp cánh tay ê ẩm cho nàng ấy, dịu giọng nói:

“Vừa rồi khi ngươi dâng trà, cổ tay không vững, suýt chút làm đổ chén. Sau này gặp chủ tử thì tâm càng dễ loạn, nếu lỡ tay làm đổ chén trà, không chỉ phạt trượng mà đầu cũng khó giữ nổi.”

Chước Lan đỏ hoe đôi mắt vì xấu hổ, khẽ đáp: “Dạ, nô tỳ biết sai.”

Tuy lúc dạy quy củ, Ngọc Phù cô cô rất nghiêm, nhưng không bao giờ vô cớ nổi giận hay trút giận lên người khác, trong lúc riêng tư lại càng dịu dàng chu đáo. Hiếm gặp được cô cô tốt như vậy, Chước Lan lén liếc nhìn Thượng Doanh Doanh, không nhịn được mà khẩn cầu:

“Về sau nô tỳ nhất định chăm chỉ luyện tập, xin cô cô đừng giận nô tỳ.”

“Ta nào có giận ngươi,” Thượng Doanh Doanh bật cười, vội giúp nàng ấy lau nước mắt, “Ngươi mới học dâng trà, tay run là chuyện thường. Nhưng đã hầu hạ quý nhân, thì không thể lơ là nửa phần…”

Thấy Lưu Hỉ đã bước đến gần, Thượng Doanh Doanh cũng không nói thêm, chỉ nhẹ nhàng dặn dò:

“Hôm nay luyện thế là đủ rồi, ngươi ra ngoài hành lang nghỉ một chút đi. Nhớ đừng đi xa, lát nữa ta còn gọi.”

Chước Lan lập tức lui ra, tiện thể cũng hành lễ với Lưu Hỉ, dáng người thẳng tắp, lời lẽ rành rọt. Thượng Doanh Doanh nhìn mà càng thêm hài lòng, cung nữ biết nghe lời, có tiến bộ, liền không phí công cô cô dạy dỗ.

Đợi Chước Lan khép cửa lại, Thượng Doanh Doanh quay sang nhìn Lưu Hỉ, đứng dậy hành lễ:

“Công công mạnh khỏe.”

“Không dám, không dám.” Lưu Hỉ vội khom người tránh lễ, tay phải rút vào tay áo, giúp Thượng Doanh Doanh phủi bụi trên ghế, tuy chẳng có chút bụi nào, nhưng động tác lại càng thể hiện cung kính.

“Ngài cứ gọi nô tài là ‘Tiểu Hỉ tử’ như sư phụ là được rồi.”

Lưu Hỉ đợi Thượng Doanh Doanh an tọa rồi mới phát hiện, sau khi nàng vén tóc mai lên, gương mặt lộ ra đúng là xương cốt tuyệt mỹ. Nếu da dẻ này được dưỡng cho trắng trẻo thêm chút, chẳng phải là một đại mỹ nhân ư? Chẳng trách Hoàng thượng đích thân chỉ định nàng, quả là mắt tinh như thần.

Biết rằng ngày mai sẽ bắt đầu chính thức làm việc, Lưu Hỉ hăng hái muốn kết thân với Thượng Doanh Doanh, vừa ngồi xuống cạnh bàn bát tiên, đã lập tức tâng bốc:

“Cô cô đây chẳng phải là rắn nước hóa thành ư? Nhìn cái eo thon của ngài, còn nhỏ hơn cả đầu của nô tài nữa kìa.”

Thượng Doanh Doanh không nhịn được mà liếc mắt qua đầu hắn, cảm thấy câu này đúng là quá khoa trương, bất giác mỉm cười:

“Công công quá lời rồi.”

Nói rồi, nàng đưa tay vuốt lọn tóc bên tai, che nửa khuôn mặt, có vẻ không được tự nhiên lắm. Lưu Hỉ thấy vậy liền hiểu ra, vội vàng dời ánh nhìn, không tiếp tục chăm chú ngắm nàng nữa.

“Hồi trước sư phụ hay mắng nô tài là đồ ngu, nô tài còn không phục,” Lưu Hỉ vừa nói vừa tự vả miệng mình một cái, cười khúc khích, “Hôm nay bỗng nhìn thấy Bồ Tát hiện nhan, nhất thời thất thần mới biết sư phụ mắng đúng.”

Câu nịnh nọt này đúng là nói to, nhưng lại vỗ sai chỗ. Càng bị khen là đẹp, Thượng Doanh Doanh lại càng thấy phiền muộn, nghĩ bụng, đợi đến khi trời mát mẻ, chi bằng nàng cuốn thêm mấy vòng đai lưng cho thân hình bớt nổi bật thì hơn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play