"Chúc mừng Ngọc Phù tỷ tỷ!”

Ngay khi Trương thái giám truyền lệnh bước ra khỏi bậc cửa, một tiểu thái giám lanh lợi đã nhanh chóng chen tới cạnh Ngọc Phù, vội vã cúi người chúc mừng. Những lời nịnh nọt vang lên như bong bóng trong ấm trà đồng, nối tiếp không ngừng:

“Tỷ tỷ có thể được điều tới hầu hạ tại Càn Minh cung, đó là phúc phận mà người khác có tu tám đời cũng chưa chắc có được. Chẳng trách người ta thường nói: người tốt thì trời ban phúc dày, làm việc thiện ắt được báo đáp!”

Lời này tuy hơi tâng bốc, nhưng cũng chưa đến mức bị trời đánh. Những người có thể làm đến chức cung nữ quản sự, đều không ngoài hai điều: tư lịch lão luyện, hoặc bản lĩnh cao.

Nhưng đều sẽ bị ngâm trong vạc nhuộm chốn hậu cung bảy tám năm, người có tâm địa tốt như Ngọc Phù quả thực chẳng nhiều.

Nhân lúc tiểu thái giám đang khúm núm nịnh nọt, đám cung nữ xung quanh cũng dần định thần lại, lập tức chen chúc, cười hớn hở phụ họa:

“Nhìn ngươi đúng là chẳng có con mắt tinh đời, còn gọi là tỷ tỷ gì nữa chứ? Sau này thấy mặt, chúng ta đều phải cung kính gọi một tiếng ‘Ngọc Phù cô cô’ mới phải.”

Trong chốc lát, không khí âm u treo trên xà nhà tan biến sạch, bốn phía rộn ràng hẳn lên, lời nịnh nọt vang không ngớt.

Lúc này chẳng còn tâm trí đâu mà ngẩn ngơ nữa, Ngọc Phù tạm thời đè nén nỗi nghi hoặc trong lòng, trước tiên hô ‘cùng vui’ với các cung nữ, sau đó nhanh nhẹn tiếp lời “Ngài cũng cát tường”, khiến tiểu thái giám cười đến nheo cả mắt.

Chỉ thấy nàng không chỉ ăn nói đâu ra đó, vẻ mặt cũng kín kẽ không sơ hở. Đại hỷ sự như trời giáng ngay trước mắt, vậy mà sắc mặt nàng vẫn không chút kiêu ngạo. Bảo sao người ta có thể làm được quản sự cơ chứ?

Xảo Lăng đứng một bên âm thầm khâm phục, biết tỷ tỷ đang bận bịu, nên không chen vào giành lời chúc. Thế nhưng Ngọc Phù lại rút người ra khỏi đám đông, liếc mắt một cái liền thấy Xảo Lăng, liền vẫy tay gọi:

“Xảo Lăng, sáng nay Thượng thực cục mới đưa mấy loại trái cây cúng mới đến, hiện đang đặt trong phòng chúng ta. Muội dẫn hai cung nữ mang đến tiểu Phật đường thay trái cũ xuống, chọn ít quả ngon chia cho mọi người đi.”

Thấy Ngọc Phù tỷ tỷ đích thân gọi mình dặn dò, Xảo Lăng cảm thấy bản thân như được xem trọng nhất, không kìm được mà bèn mím môi cười. Nàng ấy vừa “vâng” một tiếng định mở lời, thì trước mắt đã chẳng còn thấy bóng người đâu nữa.

Hôm nay chính là mùng Hai tháng Sáu, tỷ tỷ từng nói muốn đến Lệ Trinh môn gặp người thân, nhưng sao lại không mang theo tay nải?

Sợ tỷ tỷ quên mất, Xảo Lăng vội bước ra ngoài hai bước, nâng giọng gọi: “Ngọc Phù tỷ tỷ, tỷ đi đâu mà vội vậy? Tay nải đã chuẩn bị từ hôm qua còn để trong phòng, để muội mang tới cho tỷ nhé?”

“Không cần đâu.” Biết Xảo Lăng có lòng tốt, Ngọc Phù quay đầu mỉm cười với nàng ấy, nhưng vẫn nói không rõ ràng: “Muội cứ làm việc trước đi, ta tự ra ngoài một chuyến, lát sẽ về ngay.”

Dứt lời, nàng vội vàng từ biệt Xảo Lăng, thầm điều chỉnh lại hơi thở cho trầm ổn, rồi bước nhanh về phía ngoài cửa cung, đuổi theo Trương thái giám vừa truyền chỉ.

Trong cung cấm không được phép chạy, đương nhiên Ngọc Phù hiểu quy củ. Cho dù nàng đi nhanh tới đâu, mũi giày thêu cũng tuyệt đối không vượt quá gấu áo.

“Trương thái giám, xin dừng bước——”

Ngọc Phù theo sát nội thị giám, thấy Trương thái giám chuẩn bị rẽ vào Diễn Tú cung, bèn vội vã gọi nhẹ một tiếng vào tai ông.

Trương thái giám nghe tiếng liền quay đầu, nheo mắt nhìn một hồi, chợt nở nụ cười:

“Ngọc Phù cô nương?”

Tựa hồ đã đoán được vài phần mục đích nàng tới, Trương thái giám liền vung tay ra hiệu cho mọi người dừng lại, một mình quay lại chỗ nàng.

Chờ kéo nàng ra chỗ góc tường vắng người, Trương thái giám mới hạ thấp giọng, mỉm cười hỏi:

“Cô nương đặc biệt đuổi theo, là có việc gì muốn tìm gia ta ư?”

Mặc dù việc phân công hôm nay không như ý, nhưng Ngọc Phù vẫn lễ phép cúi người thi lễ, rồi mới nhẹ giọng hỏi:

“Trương gia gia, ngày trước chẳng phải người đã đồng ý sẽ điều nô tỳ đến hầu hạ bên cạnh Trần Thái tần ư? Sao hôm nay phân công xuống, lại thành Càn Minh cung?”

Trần Thái tần là người cũ trong hậu cung của tiên đế, xưa nay sống kín tiếng, cư xử hòa nhã. Đối với Ngọc Phù, khắp hậu cung này, chẳng nơi nào có việc nhẹ nhàng hơn bên cạnh bà ấy.

Dù sao nàng cũng chỉ mong ngày tháng yên ổn, không muốn vinh hoa, càng không muốn chết vì vinh hoa.

“Trước đây đều do nô tỳ sơ suất, lễ vật biếu người chuẩn bị quá mỏng, chẳng hay người thấy bạc nô tỳ đưa không đủ dùng? Nô tỳ vẫn còn một ít ở đây…”

Vừa nói, Ngọc Phù vừa móc ra một túi gấm thêu vạn tự từ tay áo. Nhân lúc không ai để ý, nàng định lén đưa vào tay Trương thái giám, mong sự việc còn có thể xoay chuyển.

“Đừng đưa, không phải chuyện tiền bạc.”

Bạc đã đưa đến trước mặt, vậy mà Trương thái giám hiếm khi lại từ chối, ánh mắt đầy vẻ khó xử:

“Ngọc Phù cô nương, thật sự rất xin lỗi. Gần đây người nhờ vả gia gia làm việc quá nhiều, gia gia sơ ý lẫn lộn lời cầu xin, nên mới để cô nương tới Càn Minh cung, tuyệt đối không phải cố tình làm sai. Hơn nữa, Khương gia gia đã căn dặn từ sớm, dù gia gia có oán ai cũng không được oán cô nương.”

Nói thì nói vậy, nhưng một nơi là hầu hạ Thái tần, một nơi là hầu hạ Hoàng thượng, hai công việc cách nhau một trời một vực. Vậy mà cũng có thể lẫn lộn, e rằng có hơi gượng ép quá rồi.

Nghe ra lời Trương thái giám nói giống như đang lấy cớ, nhưng Ngọc Phù không cam lòng, vội vã khẩn cầu:

“Nếu chỉ là hiểu lầm, vậy cứ điều lại càng sớm càng tốt. Trương gia gia, nô tỳ biết người có cách…”

Lời này quả thật chẳng thể nói rõ. Trong lòng Trương thái giám cũng sốt ruột, suýt nữa không duy trì được vẻ mặt áy náy, liền ho nhẹ một tiếng, cắt ngang lời nàng nói.

Sau một hồi im lặng ngắn ngủi, Trương thái giám giơ hai ngón tay thành hình hoa lan, đưa tới trước mắt nàng quơ quơ qua lại:

“Hiện tại danh sách cung nhân đã được trình lên trên, tuyệt đối không có lý do gì để đổi lại. Dù cô nương có nói đến trời sập, gia gia cũng bó tay thôi.”

Thấy vậy, Ngọc Phù hiểu rõ chuyện mình đến hầu hạ Ngự tiền là chuyện đã định, có nói thêm cũng vô ích. Hy vọng mong manh còn sót lại trong lòng, bị cái nắng gắt của ngày hè thiêu đốt tan biến sạch sẽ.

Giữa trưa tháng Sáu, nắng gắt như lửa đổ. Ngọc Phù lo sợ mồ hôi sẽ ướt mặt, vội nép vào góc tường tránh nắng. Đôi mắt vốn mở nửa giờ đây khẽ rũ xuống, ẩn sau mái tóc lưa thưa, lộ rõ vẻ u sầu.

“Nói ra thì, cô nương mặt ủ mày chau thế này, thật sự đâu cần thiết?”

Liếc nhìn tiểu thái giám đứng cách đó không xa, Trương thái giám cẩn thận quay lưng lại, giọng nhỏ như tiếng muỗi vo ve:

“Cô nương đã có được chuyện tốt này, chỉ cần chuyên tâm Ngự tiền, giành lấy tiền đồ rực rỡ. Biết đâu sau này gặp lại, gia gia còn phải hành lễ với cô nương nữa ấy chứ. Cô nương nghĩ xem, gia gia nói có lý không?”

Ông quả thật là có nhận bạc của Ngọc Phù, nhưng hôm qua, tổng quản bên cạnh Hoàng thượng đích thân đến đòi người, dọa ông sợ đến mức toàn thân run rẩy, chỉ biết cúi đầu vâng dạ, nào dám hé một lời?

Huống chi được phân tới hầu hạ ở Ngự tiền, suy cho cùng cũng là chuyện tốt phải không? Trương thái giám không hiểu Ngọc Phù buồn bã vì cớ gì. Nhưng nếu nàng định tỏ vẻ khó xử để ép ông trả lại bạc, thì quyết là không thể được.

“Trương gia gia nói phải, đa tạ người chỉ dạy.”

Thấy Trương thái giám nổi lại bệnh giữ tiền, Ngọc Phù đành nén giận chấp nhận.

“Nếu Trương gia gia không còn căn dặn gì, nô tỳ xin cáo lui trước. Vừa rồi làm phiền ngài nửa ngày, mong được ngài lượng thứ.” Ngọc Phù nhẹ giọng nói.

Theo quy củ trong cung, cung nữ chỉ được ở trong điện để hầu hạ. Dù có ra ngoài làm việc, cũng phải có người đi cùng. Không có lệnh của chủ nhân, càng không được lang thang bên ngoài.

“Cô nương khách sáo rồi. Hôm nay trời nóng, cô nương mau hồi cung thôi.” Trương thái giám khoanh tay đáp lời, nhường đường rồi kín đáo quan sát Ngọc Phù.

Kỳ thực chẳng riêng gì Ngọc Phù kinh ngạc, ngay cả Trương thái giám cũng không nhịn được mà lấy làm lạ. Nhìn dáng dấp, thân hình của nàng, thực ra cũng chẳng tính là xuất chúng, nhiều nhất là lúc mở miệng nói chuyện thì giọng điệu đặc biệt dịu dàng êm tai hơn người. Sao lại bị trên kia đích danh điểm tên chọn trúng chứ?

Nếu chỉ là được Đại tổng quản để mắt tới thì cũng đành, nhưng nếu là ý của chủ tử gia…

Liếc mắt trông theo bóng Ngọc Phù khuất dần, Trương thái giám nhịn không được mà xoa cằm thầm nghĩ, quả nhiên là người gặp vận may, đến núi Côn Luân cũng ngăn không nổi ư?

Sau khi vội vàng quay về Xuân Hi cung, Thượng Doanh Doanh vừa liếc mắt đã thấy bóng kim đồng hồ nhật quỹ ngắn đi, lập tức bước nhanh vào trong phòng, lấy bọc đồ hôm nay định mang cho người nhà.

Đi ngang qua chiếc gương đồng trên bàn, Thượng Doanh Doanh vô tình liếc vào, chợt phát hiện trong lòng rối bời nóng nảy, mồ hôi hương thấm đẫm mặt và cổ, để lộ làn da trắng trẻo dưới lớp phấn.

Với bộ dạng thế này, nhất định không thể ra ngoài gặp người. Nàng đành phải mở hộp phấn bạc ra, chấm chút phấn bôi lên mặt. Người khác thoa phấn phần nhiều vì ưa làm đẹp, nhưng Thượng Doanh Doanh lại là để giấu đi ánh sáng của mình, cố ý trang điểm sao cho bản thân trở nên mờ nhạt, không đáng chú ý.

Nếu muốn làm mặt mày xấu đi, cách nhẹ nhàng nhất là dùng phấn tùng hoa. Nhưng thứ đó hiếm có và quý giá, Thượng Doanh Doanh vừa không kiếm được cũng chẳng kham nổi. Đành phải lén giữ lại nước vàng chắt ra khi giúp Phan tài nhân giã hồng lam hoa, thêm vào trong bột phấn để dùng tạm che mặt. Sau đó lại trộn tủy bò và tụy lợn vào, làm thành một thứ cao mịn màng, phủ lên môi, che đi sắc đỏ quyến rũ dễ gây chú ý.

Ngay lúc trong phòng đang bận rộn hết mức, bên ngoài đột nhiên vang lên một trận bước chân.

Thượng Doanh Doanh cảnh giác liếc nhìn, đợi đến khi thấy rõ là Xảo Lăng ôm vài thứ trái cây bước vào, nàng mới hơi thả lỏng tinh thần.

Xảo Lăng được phân đến Xuân Hi cung hầu hạ từ năm mười ba tuổi, năm nay vừa tròn cập kê, xem như là nha đầu do một tay Thượng Doanh Doanh dạy dỗ nên. Vừa rồi cố ý sai Xảo Lăng đi thay lễ quả dâng cúng, chính là có tư tâm, muốn để nàng ấy chọn trước vài thứ mình thích.

Liếc mắt nhìn qua đống trái cây trong tay Xảo Lăng, Thượng Doanh Doanh dịu giọng hỏi:

“Vì sao không giữ lại thêm mấy quả lê hoa tuyết?”

Thấy Thượng Doanh Doanh đang ngồi trước gương đồng thoa phấn, Xảo Lăng vội dùng lưng đẩy cửa phòng khép chặt lại, rồi mới bước đến gần nói:

“Muội nhớ tỷ thích ăn đào bạch ngọc, không ngờ hôm nay tỷ lại muốn ăn lê? Vậy để muội đi đổi vài quả về cho tỷ—”

“Không phải tỷ muốn ăn.” Thượng Doanh Doanh vội bật cười, nhẹ giọng giải thích: “Giữa mùa hè dương khí thịnh, chẳng phải muội vẫn thường thấy oi bức khó chịu đó sao? Đợi lát nữa quay về từ sau cung, ta sẽ nấu ít mứt lê mùa thu cho muội. Muội pha uống một chén, đêm nay sẽ ngủ yên hơn.”

Hôm trước khi đang nấu trà Tam Hoa trong điện, Xảo Lăng vô tình than đau họng, không ngờ Ngọc Phù tỷ tỷ lại nhớ kỹ, còn muốn tự tay nấu mứt lê hạ hỏa cho nàng ấy.

“Đa tạ tỷ tỷ vẫn nhớ đến muội…”

Trong lòng Xảo Lăng ấm áp đến cực điểm, chỉ hận bản thân ăn nói vụng về, không biết nên nói gì cho phải, đành nhận lấy cây cọ thoa phấn trong tay Thượng Doanh Doanh, giúp nàng thoa thêm chút phấn lên cổ.

Quả đào bạch ngọc bị tiện tay đặt lên bàn trang điểm, dưới lớp vỏ nứt nhẹ rỉ ra mật đào, chảy thành một vệt ngọt ngấy như vết sẹo.

Đào chín nứt quả, tựa hồ không phải là điềm lành gì. Thượng Doanh Doanh âm thầm thở dài, lại chải tóc mái thấp hơn một chút, cố gắng che đi đôi mắt rực rỡ của mình.

Nghĩ đến ngày mai mỗi người một ngả, Xảo Lăng cầm cọ lụa trong tay, nhịn không được mà lo lắng hỏi:

“Đợi ngày mai tỷ vào Càn Minh cung, trong phòng sợ là chẳng có người thân quen chiếu cố, đến lúc ấy phải làm sao đây?”

Việc Thượng Doanh Doanh lén thoa phấn giấu sắc, giấu được người ngoài thì còn dễ, nhưng nàng vẫn phải sống chung với người khác. Trốn được mồng một, khó thoát ngày rằm, lâu ngày khó tránh bại lộ.

“Những người có thể hầu hạ trước mặt Thánh thượng, đều là lão luyện trong cung, hẳn sẽ không quản chuyện bao đồng.” Tuy ngoài miệng Thượng Doanh Doanh nói thế, nhưng trong lòng lại chẳng mấy vững dạ.

Chỉ là chuyệ tới nước này, nàng dốc lòng cầu xin Trương thái giám cũng vô ích, đành phải “cưỡi lừa xem kịch”, đi bước nào hay bước ấy vậy.

Nói chuyện một hồi, Thượng Doanh Doanh cũng đã chỉnh trang xong, cất hộp phấn trở lại hòm trang điểm. Xảo Lăng thấy vậy, lập tức lấy bọc đồ đưa cho nàng, chuẩn bị tiễn nàng ra ngoài.

Vừa đẩy cửa ra, khí nóng buổi chiều liền hầm hập tạt thẳng vào mặt. Ngay cả mấy khóm hoa trường xuân tím đỏ nơi góc tường cũng bị ánh mặt trời thiêu đến rũ rượi.

Liếc thấy cánh hoa tím, lá xanh cuộn tròn trên đất, Xảo Lăng chợt nhớ đến Phan tài nhân bị thắt cổ bằng lụa trắng, khi ấy trên gương mặt cũng là sắc xanh tím chết chóc hệt như vậy.

“Tỷ tỷ, tỷ nói xem, vạn tuế gia sẽ là một chủ tử thế nào?”

Xảo Lăng đi bên cạnh Thượng Doanh Doanh, khẽ thì thầm, lòng thấy nặng nề khó tả.

Lúc nãy Trương thái giám đến truyền chỉ, nàng ấy chỉ mới nghe đến mình bị phân đến cung của một phi tử để hầu hạ, Xảo Lăng đã thấy sợ sệt trong lòng, như thể tận tâm khảm đã sinh ra nỗi e dè với những vị quý nhân trong cung này.

Vậy còn Ngọc Phù tỷ tỷ thì sao?

Sắp phải đi hầu hạ vị vạn tuế gia nắm quyền sinh sát kia, trong lòng nàng có thấy sợ hãi không?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play