“Meo — gào —”

Tiếng mèo rít vang lên ngoài cửa sổ.

Tần Anh toàn thân ướt đẫm, bỗng rùng mình một cái.

Tim cô đập thình thịch, cố gắng mở mắt nhưng không thành.

Mi mắt bị thứ gì đó dính chặt, cảm giác kéo căng đau nhè nhẹ.

Tỉnh dậy giữa mớ mông lung hỗn loạn, cô dần nhớ lại mọi chuyện.

Cô đã rời khỏi thành phố phồn hoa, tránh mọi xô bồ để quay về quê nhà.

Lúc dọn dẹp, cô giẫm phải một mảnh xương rồng nhỏ, rồi phát hiện ra chiếc rương có chứa thế giới người tí hon.

Còn nữa, cả bát canh dị thú không muối không lát gừng.

Tần Anh vội đưa tay dụi mắt, chà xát mấy mảnh vảy khô lổn nhổn, cuối cùng mới gỡ được mi mắt đang dính.

Trước mắt cô là chiếc đèn vỏ sò treo trên trần nhà.

Cô chớp mắt một cái, phát hiện vết đen ở mắt phải đã biến mất, mọi vật hiện lên rõ ràng đến kỳ lạ.

Mắt cô chưa bao giờ dễ chịu đến thế.

Nếu phải so sánh, thì mắt cô trước đây giống như chiếc tivi cũ cách đây bốn mươi năm, loang lổ những điểm chết.

Còn bây giờ, là chiếc tivi 8K trị giá cả triệu bạc.

Cô nhìn rõ đến mức thấy từng đường vân tự nhiên trên lớp vỏ sò treo đèn, cả vết mốc to bằng đầu ngón tay ở góc tường cũng không sót.

Cúi đầu nhìn tay mình, cô thấy cánh tay phủ một lớp dịch nhầy màu hồng phớt như cánh anh đào.

Đầu ngón tay dính ít máu khô đen lại, chính đám máu này đã dính bết vào lông mi cô lúc nãy.

Tần Anh chống tay ngồi dậy, phát hiện chăn chiếu dưới người như hiện trường một vụ án mạng.

Máu, mồ hôi, và thứ dịch nhầy nào đó rỉ ra từ cơ thể cô hoà quyện, làm ướt sũng cả chiếc chiếu tre.

Dưới trời nóng hầm hập, đám hỗn hợp này bắt đầu lên men, bốc ra mùi tanh gay gắt.

Cô chân trần lao vọt vào phòng tắm.

Đứng trước gương, cô thấy đôi mắt mình sáng lấp lánh như hạt trân châu đen.

Khi cô nhìn thẳng vào một điểm nào đó, mống mắt như ánh lên màu vàng nhạt.

Tần Anh ngây ra hồi lâu, nhìn chính mình trong gương rồi dần dần nở nụ cười.

Ván cược liều lĩnh lần này… cô đã thắng!

Cô kỳ cọ sạch sẽ thân thể đến hai lần trong phòng tắm.

Ngậm bàn chải đánh răng, Tần Anh với làn da trắng hơn hẳn hai tông, khát đến như có cục than trong cổ họng, bụng cũng đói quặn từng hồi.

Quấn khăn tắm bước ra khỏi phòng tắm, mùi hôi trong phòng ngủ đập thẳng vào mũi khiến cô suýt lùi lại.

Cô vừa nôn khan vừa mở toang cửa sổ cho thoáng.

Mùi tanh theo gió ùa ra ngoài cửa sổ, con mèo mướp nãy còn ngồi rình dưới phố lập tức cứng người lại rồi cụp đuôi bỏ chạy.

Trên giường Tần Anh, in hằn rõ rệt hình người dính đầy dịch thể.

Cô cầm điện thoại lên xem.

Giờ là một giờ rưỡi chiều, cách lúc cô uống canh chim Đương Hỗ vừa tròn hai mươi hai tiếng.

Tin nhắn hẹn giờ vẫn chưa gửi, Tần Anh liền huỷ bỏ rồi xoá sạch.

Cô tìm bộ đồ ở nhà sạch sẽ thay vào, rồi gom hết chiếu, chăn, mền nặng mùi cuộn thành bó mang xuống sân sau.

Đốt luôn cả lá thư dưới gối.

Bà ngoại cô rất ưa sạch sẽ, thuốc tẩy hay muối clo đều mua từng thùng, trong kho còn chất đống sắp hết hạn.

Cô đem chăn chiếu bẩn dàn ra, dùng xô hứng nước, pha năm chai thuốc tẩy đổ thẳng vào vết máu.

Dựa vào tác dụng của thuốc tẩy clo, vừa xoá sạch vết máu vừa phá huỷ sinh thể còn sót trên ga giường.

Đỡ phiền phức nếu ai đó tình cờ thấy mà nghi ngờ.

Tần Anh ngửa cổ uống liền hai chai nước.

Nén cơn đói, cô đặt một phần đồ ăn nhanh gần nhất.

Làm xong hết thảy, tóc còn ướt sũng, cô đứng giữa sân thở ra một hơi dài.

Trong lúc đợi đồ ăn giao đến, Tần Anh quay lại phòng, mang chiếc rương đó đặt lên bàn ăn.

Vì đang đói hoa mắt nên cô không phát hiện một điều kỳ lạ, căn phòng ngủ nồng nặc mùi máu vậy mà chẳng có lấy một con ruồi.

Thậm chí, giữa khu phố cũ kỹ nơi gián chuột đầy rẫy, nhà cô lại sạch bóng đến mức chẳng thấy nổi một con kiến trong vườn sau.

Lần này mở nắp rương, tâm trạng Tần Anh hoàn toàn khác hẳn.

Trước mắt cô không chỉ là một chiếc rương chứa thế giới người tí hon, mà là một kho báu khổng lồ.

Một cánh cửa vô hạn khả năng.

Cô cúi đầu nhìn vào trong, bất ngờ phát hiện cảnh vật bên trong đã thay đổi.

Không còn bãi đá sấm sét hoành hành, mà là một toà thành đất sét ngả vàng.

Trong thành, phần lớn nhà cửa xây theo hình chữ nhật, bằng đất vàng lợp tranh, chen chúc nhưng rất chỉnh tề thành từng dãy phố.

Cả thành không một tán cây.

Với thị lực hiện tại kỳ diệu của mình, Tần Anh nhìn thành phố cứ như nhìn mô hình sa bàn trong phòng mẫu dự án.

Cô muốn tìm Hàn Liệt.

Nhưng chưa thấy hắn đâu, ngược lại lại nhìn thấy một ngõ tối nơi mép thành.

Trong ngõ phủ một tầng sương đen mỏng như sa, bay bay vặn vẹo thành hình thù kỳ dị.

Lúc đầu Tần Anh còn tưởng là thứ sản vật kỳ lạ của thế giới trong rương.

Nhưng vừa nhìn kỹ, lông tơ toàn thân dựng đứng.

Đó là một ngõ chứa xác.

Thi thể chất từng lớp trong hẻm cụt đó, giữa ngày hè nắng cháy đã thối rữa đầy giòi.

Làn sương đen vặn vẹo ấy thực ra là ruồi nhặng.

Mắt tốt cũng có nhược điểm, cô giờ còn thấy cả hình dáng xác nằm trên cùng đống xác.

Thi thể ấy bị lột trần, không phân biệt nam nữ, đẹp xấu.

Chỉ thấy đôi mắt trừng trừng và cái miệng há không khép được, như ba cái hố đen ngòm.

Tứ chi gầy khô, bụng thì trương phình như muốn nứt toác.

Tần Anh buồn nôn, cuống họng dâng trào vị chua.

Cứ như có mùi xác thối thực sự phả vào mũi, cô vội quay đi hít thở một chút.

Nhưng vừa xoay đầu, lại thấy thứ khác.

Không xa cái ngõ xác kia là một con phố.

Trên phố bày vài cái sạp.

Bên trên là tấm vải trắng không đề chữ, lơ phơ bay nhẹ trong nắng gắt.

Ngay đầu phố, cô thấy ba người đang giằng co.

Nói đúng hơn là hai người lớn kéo lê một đứa trẻ tầm thiếu niên.

Đứa trẻ gầy trơ xương, cố vùng vẫy như cá trên cạn, nhưng sao địch nổi sức người lớn.

Nó bị kéo đến trước một quầy có tấm thớt.

Thớt dính đầy vết máu đen đỏ, bên trên là khung sắt treo đầy móc sắt cong queo.

Móc chưa treo thịt, nhưng chẳng ai cần nhiều kiến thức để nhận ra đây là một hàng thịt.

Chỉ là... bán thịt gì?

Tiếng gào khóc đến khản giọng vang lên: “Cha ơi!”

Cậu bé giang hai tay, gọi với theo bóng lưng người cha đang ôm nửa bao lúa mạch lủi đi dứt khoát.

“Con sẽ ngoan, sẽ làm việc chăm chỉ, không đòi ăn nữa đâu!”

“Đừng bán con làm món người mà…”

Dù âm thanh vọng ra khỏi rương đã mơ hồ lắm rồi, nhưng trong tiết trời giữa hạ này, Tần Anh vẫn thấy lạnh người.

Món người, tức lấy thân thể con người làm nguyên liệu nấu ăn.

Tần Anh muốn đưa tay ra ngăn, nhưng lại nhớ lần trước suýt bị kéo vào rương.

Cô vội đi tìm công cụ gì đó để cứu người.

Đúng lúc này, một người nhỏ xíu từ trong thành chạy vội ra.

Dù chỉ mặc áo ngắn đen, bỏ giáp da, nhưng nhìn vóc dáng là Tần Anh nhận ra ngay đó chính là Hàn Liệt.

Có vẻ hắn cũng nghe thấy tiếng kêu cứu mà chạy đến, chỉ là chưa rõ phương hướng.

Cô vội hô: “Hàn Liệt, theo hướng ta chỉ, nhanh đi cứu người!”

Đang chạy, Hàn Liệt bị tiếng cô bất ngờ làm khựng lại.

Ngẩng đầu nhìn trời, hắn không hỏi gì thêm, chỉ đáp: “Tạ ơn Thượng Thần!”

Nói xong hắn liền tăng tốc, dưới tiếng chỉ dẫn quẹo trái, rẽ phải của Tần Anh, xông thẳng vào tiệm thịt bán thịt người kia.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play