“Ai rảnh thì lại đây giúp một tay, dâng lễ vật cho Thần!”

Thượng Lâm không hô lớn, nhưng cả khe núi đều ngoảnh đầu nhìn lại trừ Đổng Hoành còn đang ngâm mình trong bùn loãng.

Nhờ sự phân chia của Hàn Liệt, người già kẻ nhỏ trong khe đều đã được lót dạ bằng hai bát cháo sệt.

Cháo nóng có vị mặn mặn thơm mùi hành, trong cảnh đói khát, thơm đến rơi nước mắt.

Nghe nói dâng lễ vật cho Thần, chẳng cần thúc giục, ai nấy đều đến góp sức.

Ngoại trừ vài đứa trẻ ôm chặt bát không, le lưỡi liếm đáy bát không nỡ buông, còn lại đều tự giác đứng dậy.

Ngay cả mấy ông già bảy tám mươi tuổi, hai chân run lẩy bẩy như bươm bướm rung cánh, cũng chống gậy lại giúp một tay.

Lồng nhốt chim Đương Hỗ cao bằng hai người.

Mọi người hợp sức dọn trống cái nồi Thần ban, theo chiếc thang gỗ nghiêng mà từ từ thả lồng chim vào trong.

Hàn Liệt cũng toan theo vào thì nắp chai bỗng run lên, bị kéo vút lên trời.

Hắn không kịp trở tay, lùi lại hai bước loạng choạng.

Ngẩng đầu nhìn cái nắp chai đang bay lên, hắn lúng túng: “Thần… còn ta thì sao?”

Tần Anh, đang cuốn dây bông kéo nắp chai về, tranh thủ đáp: “Ngươi cứ ở lại trong cái rương… à không, thế giới đó đi.”

“Ta còn việc cần ngươi làm.”

Nghe hắn còn nhiệm vụ, Hàn Liệt ngẩn người một lúc rồi cúi đầu cung kính đáp: “Vâng.”

Thật ra Tần Anh chưa bao giờ định mang hắn về làm lễ vật.

Chẳng lẽ định nhốt hắn trong hộp diêm nuôi như thú cưng?

Ngay cả chim Đương Hỗ, nếu không phải nghe nói có thể trị được mắt, cô cũng chẳng thèm lấy.

Sáu tháng trước, mắt phải Tần Anh bị thương.

Dù đã phẫu thuật kịp thời, nhưng biến chứng viêm đồng cảm khiến cả mắt trái cũng bị ảnh hưởng, thị lực hai mắt suy giảm nhanh chóng.

Vết đen trong thị lực mắt phải cứ ngày càng lớn, nếu không có bất ngờ, cô đã sắp mù.

Cô cần chim Đương Hỗ, dẫu chỉ có một tia hy vọng cũng phải thử.

Khi sợi dây được kéo lên, chiếc nắp chai buộc ở đầu từ từ nhấc khỏi chiếc hộp.

Lồng nhốt chim Đương Hỗ to bằng hai viên đường cục, phủ vải đen bên trên.

Từ rung động truyền qua sợi dây, có thể cảm nhận con dị thú bên trong vẫn còn rất tỉnh táo.

Tần Anh tập trung hết sự chú ý vào nó.

Cô cẩn thận dùng hai ngón tay, từ từ mở vải đen phủ lồng.

Trong cái lồng gỗ to cỡ que tăm, đang ngồi xổm một con chim lạ gập cánh lại.

Tần Anh ghé sát mắt kính nhìn kỹ.

Vừa nhìn là con chim kia liền đập cánh loạn lên trong lồng.

Nó trông kỳ lạ, lông và hình dáng giống gà rừng, nhưng cổ mọc đầy lông dài rậm như râu.

Tần Anh đẩy kính, hỏi Hàn Liệt: “Muốn dùng chim Đương Hỗ chữa mắt thì phải làm sao?”

Câu hỏi này khiến Hàn Liệt hơi ngạc nhiên.

Chẳng phải Thần là toàn trí toàn năng sao?

Nhưng hắn không do dự, trả lời ngắn gọn mà thẳng thừng: ăn.

Giết rồi vặt lông, bỏ nội tạng, sau đó luộc hoặc nướng ăn ngay.

Càng tươi, hiệu quả càng cao.

Ăn xong nghỉ ngơi một ngày, mắt sẽ sáng dần.

Nhưng có điều hắn nói rõ, hắn chỉ biết cách dùng, chưa từng thấy người thực sự ăn.

Dị thú như chim Đương Hỗ hung dữ hiếm gặp, chỉ mấy kẻ đứng đầu triều Đại Hạ mới được hưởng.

Khi ăn còn phải có quan Thái y trấn giữ bên cạnh, để hỗ trợ và phòng ngừa rủi ro.

Thời điểm ăn cũng phải tự mình cân nhắc.

Tần Anh đứng bên hộp nghe hết sức nghiêm túc.

“Ăn à?” Cô dịch mắt nhìn chim Đương Hỗ, khiến nó dựng thẳng mào lên như gà chọi.

Chim Đương Hỗ tung hoành trong núi rừng, từng săn sói ăn thịt người, dữ tợn, hoàn toàn không có tính người.

Nó mang đặc tính động vật, chẳng thắc mắc vì sao lại nằm gọn trong tay con người khổng lồ này.

Chỉ biết giương nanh múa vuốt, dùng cái mỏ nhọn gõ mạnh lên lồng.

Lạ là cái lồng nhìn như gỗ mà khi bị mổ lại phát ra tiếng keng keng như kim loại.

Thấy Tần Anh không động đậy, chim Đương Hỗ tưởng cô sợ.

Lông râu rung lên bần bật, cổ họng phát ra tiếng ộp ộp như ếch kêu.

Một lúc sau, Tần Anh chốt hạ: “Cược một ván, xe đạp hóa mô-tô.”

Cô không muốn sống cả đời trong bóng tối.

Thua thì… coi như xui!

Trước khi chim Đương Hỗ kịp hiểu xe đạp là gì, mô-tô là gì, nó lại nghe Tần Anh lẩm bẩm:

“Nhỏ thế này, thôi đem luộc đi.”

Cỡ hạt đậu phộng, đem chiên hay nướng dễ cháy thành than lắm.

Luộc là chắc ăn.

Chim Đương Hỗ chẳng thể ngờ, cô đang bình thản suy tính cách… ăn nó!

Kinh hãi, nó ộp ộp kêu to, lùi lại co rúm.

Nhưng mặc nó run lẩy bẩy, Tần Anh đã ra quyết định thì không chùn tay.

Giết một con gà rừng cỡ hạt lạc, còn dễ hơn cả giết cá.

Nhíp và dao tỉa lông mày lên sàn, cô nhanh chóng vặn gãy cổ nó.

Chim Đương Hỗ quá nhỏ, nên Tần Anh chẳng thấy có cảm giác tội lỗi.

Cái khó lại nằm ở cái lồng giam.

Không biết làm bằng loại gỗ gì, cứng như sắt.

Tần Anh phải dùng kềm sắt cắt sợi xích mảnh mới moi được xác con chim ra.

Vặt lông, móc ruột mới thật phiền, nhất là khi mắt cô đã mờ.

Mất mười phút, xử lý xong, cô thở phào nhẹ nhõm.

Lúc này mắt phải cô đau dữ dội, vết đen trong tầm nhìn lại to thêm.

Càng tươi thì càng tốt, Tần Anh cố chịu, không dám ngừng tay.

Rửa sạch xong, cô thả chim Đương Hỗ vào nồi chưng.

Không dám bỏ gia vị, đến muối cũng không.

Chờ thịt nhừ, cô bắt đầu viết lời trăn trối.

Đã đánh cược thì phải chuẩn bị sẵn cho cái kết xấu nhất.

Tần Anh viết sẵn một tin nhắn, hẹn 24 giờ sau tự động gửi qua trợ lý ảo trong điện thoại.

Gửi cho cậu ruột cô.

Nếu cô chết, chỉ có ông cậu mới có thể đến lo hậu sự.

Tần Anh còn viết tay một bản mô tả về cái rương, giấu dưới gối.

Cậu cô là Tần Chí Quốc đang làm công an.

Dù xử lý xác chết hay xử lý cái hộp này, cậu cô đều có thẩm quyền và năng lực.

Còn vì sao chọn 24 giờ?

Vì trời nóng, chết mà để lâu, e hai ngày sau xác cô bắt đầu chảy nước mất rồi!

Tần Anh vốn định gửi một email nữa cho bạn thân Diêu Chân Chân.

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, sợ liên lụy chuyện cái rương, cũng sợ bạn khóc, đành thôi.

Còn những người khác, cô nghĩ một hồi, chẳng có ai để bận lòng cả.

Lúc làn hơi nước bốc lên từ bếp, thịt chín tỏa mùi thơm nhè nhẹ, Tần Anh đứng dậy.

Cô đậy kín cái hộp trên bàn, dùng dây vải buộc chặt lại, ôm đến để bên giường ngủ.

Rồi khóa kỹ cửa sổ cửa ra vào.

Tắt bếp, cô bưng bát canh thịt nhạt nhẽo từ chim Đương Hỗ, ngồi bên giường.

Canh nhạt không vị, uống ba ngụm không thấy gì đặc biệt.

Khi nuốt xuống, có lẽ móng vuốt con chim nhỏ cào vào cổ họng, hơi ngứa.

Tần Anh tháo kính, nằm xuống, hai tay đặt trên bụng, cố tạo một tư thế chết thanh thản.

Cô khép mắt, lẩm bẩm: “Ngoại ơi, phù hộ cho con, cho con thắng một lần thôi.”

Chưa dứt lời, tay cô siết chặt.

Gân xanh nổi đầy mu bàn tay và trán, máu đỏ từ khoé mắt tràn ra.

Cơn đau buốt dâng từ nhãn cầu, càng lúc càng dữ.

Hốc mắt như có hai con bạch tuộc sống, đang điên cuồng quẫy đạp.

Trước khi đau đến mức ngất xỉu dù đã cố tạo hình nằm chết đẹp, trong đầu Tần Anh chỉ còn một câu:

Má ơi, đau quá trời đất ơi!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play