Năm hạn lớn, lúa mạ khô héo.

Lại thêm quan lại, nhà giàu găm hàng đẩy giá, ngoài chợ lương thực còn đắt hơn người.

Trên thớt, ruồi bay vo ve từng bầy.

Tên đồ tể mình trần, cánh tay và mặt bóng nhẫy một lớp mỡ kỳ quái.

Gã sai vặt lôi đến một đứa bé trai đang khóc nấc lên.

Gã dúi cho cha đứa nhỏ nửa bao hạt lúa vụn.

Rồi nhanh tay lột sạch quần áo đơn bạc trên người đứa bé, ném sang góc nhà.

Đè đầu nó xuống, định cạo trọc tóc.

Tóc cạo xong, bắt trấy đi thì có thể bán cho nhà giàu làm tóc giả.

Tên đồ tể lạnh lùng nhìn, mắng: “Đứa nhỏ này gầy nhẳng, thịt chẳng được bao nhiêu, mua nó làm gì?”

Bảy ngày trước, nghe nói có thần linh giáng trần, mưa từng đổ ở Thăng Long Cốc ngoài thành.

Nhưng thì sao chứ? Một cơn mưa chẳng thể mọc được hạt lúa, ai đói vẫn cứ phải chết đói.

Huống chi, thần linh hiện thế?

Tên đồ tể cười khẩy.

Nếu trên đời thật có thần linh, thì tên quận thủ ngày nào cũng yến tiệc kia đã bị sét đánh chết từ lâu.

Ở chợ người, giá phụ nữ đã giảm mười phần trăm, trai tráng cũng vậy, nói gì đến đám trẻ con và người già chưa được hai lạng thịt?

Thời buổi này, có yêu quái xuất hiện nghe còn hợp lý hơn.

Gã lau tay vào chiếc tạp dề thối rữa đen ngòm.

Gã càu nhàu: “Trước còn có thể đến ngõ vứt xác cắt chút thịt mông đem bán. Mấy hôm trước, thằng họ Hàn ấy, quân lính triều đình, bị điều đến thu xác, thế mà thật sự thu thi thể đàng hoàng.”

“Giờ người chết bị hắn canh nghiêm ngặt, chúng ta buôn bán ngày càng khó!”

Tên sai vặt nghe thế liền cười nịnh: “Đây là đứa trẻ bên họ hàng xa của tôi. Vốn định đổi con với nhà khác để ăn.”

“Nhưng con bên kia gầy quá, nên mới đưa đến đây.”

Gã kẹp con dao cạo rỉ sét trong hai ngón, kề sát mặt đứa nhỏ: “Có họ hàng nên tôi coi như làm việc thiện.”

Giết một người, cứu được cả nhà đó là việc thiện của gã.

Đứa bé trần truồng nằm trên thớt, bị lưỡi dao lạnh toát kích thích đến mức tay chân co giật.

Tên sai vặt khựng lại, nổi chút thương hại, đặt dao xuống nói: “Thôi được rồi, cứ giết xong mới cạo đầu, cho nó chết đỡ đau.”

Gã rành rẽ rút con dao nhọn chuyên dùng mổ bò, siết cổ đứa nhỏ, kéo đến cạnh chậu gỗ đầy ruồi.

Vừa định ra tay thì từ ngoài có người xông vào, chụp lấy cổ tay gã, ngăn không cho dao hạ xuống.

Tên sai vặt thấy cổ tay đau nhói, định chửi.

Nhưng vừa ngẩng đầu thấy khuôn mặt râu ria xồm xoàm, lập tức nghẹn lời.

Hít vào một hơi khí lạnh, vội hỏi: “Hàn... đại nhân, ngài đến có chuyện gì?”

Hàn Liệt nghiêng đầu né cánh tay người chết thõng xuống từ xà nhà, vỗ lên ngực đứa nhỏ đang co quắp.

Thằng bé bị dọa phát khiếp, nghẹn đờ đẫn rồi òa khóc, nhào vào ôm chặt chân Hàn Liệt.

Tên đồ tể cũng nhận ra người, sững ra một chốc rồi tiến đến: “Quân gia, lúc ngài mới vào thành còn là Đội Suất, mới vài hôm đã bị giáng chức đi thu xác rồi.”

“Giờ còn xen vào chuyện vặt này, chi bằng mặc kệ?”

“Cứu được đứa này thì sao, còn đứa khác thì sao? Hà tất phải như vậy?”

Miệng thì nói lời tử tế, nhưng tên đồ tể lại ra hiệu cho tên sai vặt lùi sang hai bên.

Tên họ Hàn này thân thủ ghê gớm, mấy kẻ trước từng mò đến trộm thịt đều nếm mùi cả rồi. Hắn không muốn rắc rối.

Dù sao cũng chẳng đánh lại, coi như xui xẻo mất nửa bao lúa vụn còn hơn bị ăn đòn, mất mạng thì không đáng.

Hàn Liệt ôm đứa nhỏ run rẩy trong lòng, lặng lẽ đi ngang qua gã.

Nhìn theo bóng hắn, tên đồ tể cảm thán: “Cũng là người tốt.”

Tiếc thay, đời này càng lương thiện càng khó sống.

Tên sai vặt vừa xoa cổ tay vừa nhăn nhó: “Mẹ nó, sức như trâu, suýt gãy tay tao.”

“Ngươi bị cách chức Đội Suất rồi à?”

Hàn Liệt bước ra khỏi cửa hàng bán thịt người, Tần Anh ngồi ngoài hộp lắng nghe nãy giờ bỗng cất tiếng hỏi.

“Bẩm Thượng Thần,” Hàn Liệt bình thản đáp, “Phải.”

Lần này, đội Ngọc Hành Quân của bọn họ xuất phát từ Lạc Dương, ngàn dặm vượt sang tận tây bắc, mục tiêu là bắt dị thú Đương Hỗ.

Con Đương Hỗ ấy chính tay hắn để sổng, lại còn đắc tội giám quân, tội lỗi đành một mình gánh chịu, bằng không cả đội lính phía dưới cũng bị vạ lây.

Hàn Liệt xốc đứa bé lên một chút, thì nghe Tần Anh dịu giọng: “Là vì con Đương Hỗ sao? Ta xin lỗi.”

Hắn hoàn toàn không ngờ Tần Anh lại xin lỗi, trong lòng bối rối: “Thượng Thần nói vậy khiến kẻ hèn không dám nhận.”

Thấy hắn định quỳ, Tần Anh vội ngăn lại: “Thôi, lo cho đứa nhỏ đi, nhìn nó kìa, sợ đến rụng hồn rồi.”

Hàn Liệt cúi xuống, thấy cậu bé đang run bần bật trong lòng thật.

Hắn mấp máy môi không biết nói gì, ôm đứa nhỏ quay về phía ngõ vứt xác.

Càng đi đến gần, mùi tử khí nồng nặc xộc thẳng vào mũi.

Đứa bé trong lòng nôn khan, nhưng ba ngày rồi chưa được hạt gì, dạ dày rỗng không, chẳng nôn ra nổi thứ gì.

Hàn Liệt một tay ôm, một tay che đầu nó vào ngực, dỗ: “Không sao, ngửi quen rồi là hết.”

Tần Anh ngồi ngoài hộp nghe vậy, cũng phải sửng sốt.

Lời dỗ nghe thì êm, mà đúng là thật, chỉ là... nghe kỳ cục.

Tần Anh chống cằm nhìn hắn đi giữa dãy tường đổ nát.

Hắn dừng lại trước một căn nhà sàn hai tầng cách ngõ xác không xa.

Sau hàng rào thấp lè tè, có mấy người trần trụi nằm ngồi lổn nhổn.

Tất cả đều gầy trơ xương, đa phần là cụt tay cụt chân, người già bệnh tật.

Thấy Hàn Liệt ôm đứa trẻ trở về, không ai buồn liếc.

Chỉ khi hắn bước vào, lấy ra chút lương khô cho đứa nhỏ, mới có một ông già gầy đét cụt tay phải khẽ nói: “Quân gia, lại nhường phần ăn cho người ta, ngài chịu nổi sao?”

Hàn Liệt mỉm cười thân thiện: “Ta chịu được.”

Lão già thở dài, không nói gì thêm.

Lão cũng từng ăn cơm của hắn, cần gì giả vờ khuyên răn nữa?

Tần Anh vẫn nhìn từ trên cao, nghe vậy liền nói: “Nếu họ đáng tin, thì gửi đứa nhỏ cho họ. Ngươi tới nơi vắng người đi, ta có chuyện muốn hỏi.”

Nếu chỉ cho nước, cho đồ ăn, thì với Tần Anh chẳng đáng kể.

Với thân hình của những người nhỏ bé kia, một bao gạo thôi e rằng nuôi được cả tòa thành cả tháng.

Tần Anh cũng dư tiền, coi như nuôi thú cưng vậy.

Nhưng vào lúc này, cô chưa thể tùy tiện ban phát, nhất là khi người thay mặt mình ở thế giới đó đang bị chèn ép, cô lập rõ ràng.

Nghe xong, Hàn Liệt khẽ gật đầu, cúi đầu đáp khẽ rồi giao đứa bé lại cho ông lão cụt tay.

“Ta đi làm việc, các người nghỉ ngơi.”

Nói rồi, hắn đẩy chiếc xe gỗ đầy ruồi ra phố, tiến vào con hẻm chất xác chết.

Trong ngõ vứt xác, xác người xếp lớp, ruồi nhặng va vào mặt bồm bộp.

Khi Tần Anh còn đang nghĩ cách hỏi chuyện, Hàn Liệt đã bắt đầu nhặt xác chất lên xe.

Đợi đến khi xe đầy, hắn phải đẩy hết đống xác ấy ra bãi tha ma ngoài thành chôn cất.

Tần Anh nhìn hắn nhặt xác y như nhìn người ta cắt móng chân trâu.

Vừa thấy ghê tởm, vừa mong hắn làm nhanh cho xong.

Đột nhiên, tiếng gõ cửa vang lên.

“Xin chào, đồ ăn của bạn đây.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play