Nắng gắt như thiêu đốt, khu phố cũ chìm trong bầu không khí dính nhớp như mật.
Chiếc máy lạnh kêu lên ken két rồi dừng bặt, tuyên bố bỏ cuộc.
Tần Anh đặt chiếc chổi lông gà xuống, nhìn quanh căn phòng bề bộn bằng ánh mắt mỏi mệt, không còn mong đợi gì.
Tình trường lẫn chốn làm ăn đều thất bại, cô dứt khoát quyết định quay về quê nằm dài. Hôm qua mới vừa về đến nhà.
Ngôi nhà quê sau khi bà ngoại mất đã bỏ không hơn một năm, việc cần làm thì nhiều vô kể.
Năm nay thành phố gặp trận nắng nóng dai dẳng suốt sáu mươi năm mới có một lần.
Thợ sửa máy lạnh thì lịch làm kín mít, phải xếp hàng chờ.
May sao trong nhà còn cái quạt máy cánh sắt cũ mèm, để dưới tầng một, trong kho chứa đồ.
Cửa kho vừa mở, một làn mùi ẩm mốc nặng nề xộc thẳng vào mặt Tần Anh.
Giữa đó... xen lẫn một mùi lạ nhạt nhòa.
Tần Anh bật đèn, bước vào.
Rắc!
Dưới chân cô dẫm phải vật gì đó.
Qua đế dép, cô cảm nhận được cái cảm giác giòn giòn.
Tần Anh từ từ nhấc dép lên, nhìn thấy thứ mình vừa đạp nát.
Là một bộ khung xương màu ngọc bích dài như rắn, còn có vài thứ giống móng vuốt.
Cô dẫm gãy hơn nửa, bên cạnh những mảnh xương vỡ còn vương vãi ít vảy màu đen ánh lên lấp lánh.
Tần Anh linh cảm có chuyện chẳng lành, nhưng cũng không quá hoảng hốt.
Một cái khung xương mà thôi, có gì phải sợ?
Cô đẩy lại cặp kính dày trên sống mũi, ngồi xổm xuống muốn xem có phải thằn lằn bốn chân chết khô trong kho không.
Nhưng khi nhìn kỹ, tim cô bỗng giật thót.
Thứ bị cô dẫm nát, phần sọ vẫn còn nguyên vẹn kia, lại mọc ra hai cái sừng nhỏ.
Như sừng rồng vậy.
Tần Anh gượng cười hai tiếng, thấy mình vừa nghĩ gì đó thật quá đỗi kỳ lạ.
Làm gì có con rồng nào nhỏ vậy, lại còn chết khô queo nằm đây để cô dẫm nát xương. Nhục biết bao.
Chắc là thằn lằn loại lớn thôi.
Cô cọ cọ đế dép, định hốt đống kia đem ra chỗ sáng xem thử.
Đúng lúc này, chiếc tủ gỗ cổ của bà ngoại, đồ hồi môn không ai động vào mà lại khẽ mở ra.
Kéttt
Cánh cửa cũ phát ra tiếng kẽo kẹt dài.
Còn vài hôm nữa là rằm tháng bảy, tình cảnh thế này khiến người ta rợn cả gáy!
Tần Anh rụt cổ lùi lại, miệng lẩm bẩm:
“Bà ngoại ơi, bà đừng dọa con!”
“Con có ngoan ngoãn ăn cơm, còn đá cả thằng khốn kia rồi, không để mình chịu thiệt nữa!”
“C…công việc mà bác cả bảo con đi làm, con cũng không chê nữa đâu, ổn định xong là đi làm ngay!”
Vừa nói, chân cô vừa lùi lại, thì thấy sau cánh tủ mở là một chiếc rương gỗ.
Cỡ như va li kéo, không rõ làm từ loại gỗ gì.
Chạm trổ tầng tầng lớp lớp hoa văn cực kỳ tinh xảo, dưới ánh đèn vàng vọt trong kho ánh lên vẻ đẹp kỳ lạ.
Chỉ cần liếc một cái, liền có ấn tượng cực sâu - quý.
Loại quý có thể đổi nửa căn tứ hợp viện ở kinh thành ấy!
Thứ đẹp đẽ và có giá trị luôn làm lòng người an ổn, sự sợ hãi lặt vặt trong lòng Tần Anh tiêu tan trong chớp mắt.
Rương rất nặng, dù Tần Anh là người mạnh tay mạnh chân, hai chỉ số sức bền đều loại A thì cô bế lên cũng phải dùng sức.
Cô đặt rương lên bàn ăn, phồng má thổi một hơi, lớp bụi mỏng trên nắp bay tán loạn.
Nắp rương không đậy chặt, chừa ra một khe hở như có gì đó từng bò ra.
Nắp chầm chậm mở, lộ ra một bóng đèn màu cam đỏ đang sáng.
Cỡ bằng trái banh bàn, loại bán ở hàng tạp hóa đầu ngõ, một ngàn đồng một cái.
Vẻ trông đợi trên mặt Tần Anh lập tức cứng lại.
Gì chứ, cái rương tinh xảo thế này mà lại đựng mỗi cái bóng đèn cùi?
Giá trị trong lòng tan thành mây khói ngay tức thì.
Cô vừa chép miệng vừa cúi đầu nhìn vào trong rương, thấy bên trong là một sa bàn thu nhỏ, chủ đề hạn hán.
Tuy các chi tiết gia công cực khéo, nhưng toàn cảnh lại quá đơn điệu.
Đất nẻ vàng khô, sông cạn lòng trơ đá, cả chiếc rương không thấy lấy một chút xanh tươi hay sự sống.
Tần Anh mất hứng.
Chiếc rương chẳng rõ từ đâu tới, cô không dám làm gì bừa bãi, quay ra lấy tấm bìa cứng hốt đống xương vụn trong kho.
Người ta nói càng dị thường, càng nguy hiểm.
Nếu cái bộ xương lạ kia thuộc giống loài hung hiểm nào, thì rắc rối to.
Khu phố cũ này vốn trị an đã lởm khởm, tình hình lại phức tạp.
Nhà bỗng xuất hiện cái rương lạ, Tần Anh không thể không nghĩ ngợi.
Cô cầm đôi đũa, muốn gẩy xem rốt cuộc đống kia là gì.
Nhưng vừa liếc mắt sang rương, cô bỗng chết trân tại chỗ.
Không biết từ lúc nào, trong rương đã xuất hiện bốn năm chục người tí hon to bằng hạt đậu đen.
Họ mặc giáp binh cổ, đang áp giải một chiếc xe lồng gỗ phủ vải đen, gian nan băng qua vùng đất khô nứt.
Tần Anh đẩy lại gọng kính, cảm thấy nhiệt độ quanh mình như giảm đi mấy độ.
“Công nghệ chiếu 3D không cần kính?”
Cái rương làm tinh xảo như vậy, xuất hiện kỹ thuật cao cũng hợp lý thôi mà.
Chưa kịp tự thuyết phục xong, trong rương lại có biến.
Một người tí hon cưỡi con ngựa vàng tí xíu chạy tới gần, hô:
“Hàn Đội Suất, phía trước có tình hình!”
Trong đám quân áp giải xe gỗ, một viên quan quân nghe tiếng liền cưỡi ngựa bước ra.
Người trong rương thật sự quá nhỏ, Tần Anh cận thị gần như mù, chẳng nhìn được rõ ràng.
Cô đặt đũa sang bên, rút điện thoại, bật máy ảnh nhắm vào người vừa ra kia.
Zoom siêu xa hết cỡ, nhìn gương mặt hiện trên màn hình, Tần Anh khẽ hít một tiếng.
Đẹp trai quá đi mất, một người tí hon đẹp rụng rời!
Dù mặt bị nắng cháy đen, môi khô nứt nẻ, vẫn thấy rõ đôi mắt sáng long lanh, vẻ ngoài cực kỳ anh tuấn.
Thân hình cũng thuộc hạng cực phẩm, vai rộng eo thon, dáng dấp rắn rỏi, đầy mùi đàn ông.
Chỉ là xem chừng lâu ngày không được uống nước, lại để râu ngắn, trông vừa phong trần vừa khắc khổ.
Tên lính cưỡi ngựa vàng nhỏ kia nói rất nhanh: “Dân làng tin lời đạo sĩ mê hoặc, bắt mười hai cặp nam nữ đồng trinh, sắp sửa hiến tế cầu mưa ở khe suối phía trước.”
Nam nhân đẹp trai cau mày, mắng: “Ngu muội!”
Tần Anh cứ tưởng hắn sẽ nói gì đó hùng hồn truyền cảm hứng.
Ai ngờ người tí hon này dứt khoát vô cùng, chẳng nói lời dư, hô lên một tiếng rồi chuẩn bị dẫn quân đi cứu người.
Có kẻ như giám quân hay phụ tá bước ra cản: “Hàn Đội Suất, chúng ta mang chiếu chỉ triều đình, áp giải dị thú làm lễ nghênh thần về Lạc Dương, sao phải nhúng tay vào chuyện ngoài?”
“Huống chi nơi phía trước tên là Thăng Long Cốc, nghe đồn mười năm trước từng có Hắc giao chịu lôi kiếp hóa rồng bay lên trời, là vùng đất thần dị.”
“Nay ba châu đại hạn, biết đâu tế lễ thật sự có tác dụng.”
Tần Anh đứng ngoài rương chụp ảnh, nhìn rõ gương mặt đầy ác ý và chán ghét của tên giám quân ấy.
Rõ ràng hắn thấy không cần phải quản, thậm chí còn tán đồng việc tế người.
Đồ khốn!
Tần Anh trong lòng lập tức dán một cái nhãn thật to lên hắn.
“Xin giám quân nhường bước!”
Miệng nói khách sáo lễ độ, nhưng Hàn Đội Suất đã rút đao cong gõ mạnh, dẹp hắn sang bên.
Đội ngũ chia làm hai, một nửa tiếp tục áp giải chiếc xe gỗ, nửa còn lại tăng tốc tiến vào Thăng Long Cốc, chặn lễ tế, cứu bọn trẻ.
Ngựa phi như bay, bụi vàng cuộn lên, cảnh tượng trong rương căng thẳng đến nghẹt thở.
Nhưng Tần Anh như có gì sai khiến, bất giác quay đầu nhìn đống xương vụn kia.
Chúng cuộn lại thành một khối, nằm im lìm trên miếng bìa.
Chiếc sọ to hơn trái hồ đào một chút, hình dáng giống rắn, trên mọc cặp sừng nhỏ như hươu, liền mạch với chiếc đầu có vết cháy đen hình tia chớp.
Hắc giao hóa rồng, lôi kiếp, phi thăng... lên trời?
Tay cầm điện thoại của Tần Anh, khẽ run rẩy.