“Chừng này chắc đủ ăn rồi ha…”
Tần Anh cuối cùng cũng dừng bài hát lạc điệu đến độ chính mẹ ruột cũng không nhận ra nổi.
Vốn theo nguyên tắc làm việc thiện thì làm cho trót, cô đã nghĩ đến chuyện ăn uống từ lúc chuẩn bị nước.
Trong nhà Tần Anh chẳng còn gì đáng giá, chỉ có hai gói bánh quy giòn vị hành và nửa thanh socola.
Một miếng bánh ném xuống cũng có thể làm bẹp vài ba người tí hon.
Tần Anh dùng khăn giấy gói lấy bánh, lấy đáy chai nước khoáng nghiền vụn ra từng mảnh nhỏ.
Một nắp chai đầy những mảnh vụn bánh quy.
Cô buộc chỉ vào nắp, thả xuống rương.
Chống tay lên bàn, Tần Anh quan sát tình hình trong thế giới nhỏ qua điện thoại.
Đối với cô, một cái nắp chai nhỏ xíu, nhưng trong mắt người trong rương, đó là một chiếc nồi khổng lồ đủ luộc mười người mà vẫn dư chỗ.
Còn cái đống vụn bánh hành kia, với họ những kẻ vừa trải qua đại hạn và đói kém thì chính là lương thực cứu mạng thật sự.
Ngoài dự đoán của Tần Anh, không hề có ai lao vào tranh giành.
Người tí hon quỳ quanh nắp chai, vòng trong vòng ngoài, phủ kín cả mặt đất.
Những người còn sót lại trong cơn đói kém, kẻ già yếu, bệnh tật, trẻ nhỏ phần lớn chẳng biết chữ, chỉ dùng số từ ít ỏi trong vốn từ của mình, lặp đi lặp lại những lời cảm tạ đầy xúc động.
Tần Anh nghe mà bất giác cảm thấy hơi áy náy.
Chỉ là một chai nước khoáng, nửa gói bánh quy… có đến mức khiến người ta xúc động đến vậy không?
Cô đem điện thoại dời máy quay về phía Hàn Liệt trên đài cao.
Vì đang cúng tế trời cao, Hàn Liệt đã cởi giáp, chỉ còn mặc áo mỏng, bị mưa dội ướt đẫm.
Qua lớp vải ướt, hình dáng cơ bắp lưng rắn chắc của hắn mơ hồ lộ rõ.
Tần Anh tặc lưỡi, vội dời máy sang chỗ khác.
Cô nói với Hàn Liệt: “Hàn Liệt, đừng quỳ nữa, đi chia bánh quy ra ăn đi.”
Nghe vậy, Hàn Liệt mới đứng thẳng dậy: “Vâng, thưa Thần.”
Tần Anh còn định nhắc hắn mặc áo giáp vào kẻo cảm lạnh, thì liền sững lại một giây sau.
Chỉ thấy Hàn Liệt mặc lại giáp, từ trên đài cao nhảy xuống, thân hình nhẹ nhàng, đáp đất bằng một cú lăn giảm chấn lực rơi.
Hạ đất xong, Hàn Liệt nghiêng đầu, dè dặt hỏi: “Thần… người sao vậy?”
Vừa nãy hắn nghe tiếng thở của Tần Anh bỗng loạn lên.
Tần Anh suýt buột miệng bật ra một câu chửi thốt, nuốt xuống: “Không có gì.”
Dù cô nói không sao, Hàn Liệt vẫn hơi lo.
Lễ vật là để cầu mưa, vậy còn lương thực này thì phải trả giá thế nào?
Hắn chau mày, đi đến bên nắp chai mà Tần Anh vừa thả xuống.
Trước tiên là thấy mảnh vụn bánh hành nhô lên, tiếp theo là mùi thơm hành nồng nàn.
Hàn Liệt thân hình cao lớn, vậy mà đứng cạnh nắp chai vẫn thấp hơn một bậc.
Hắn đưa tay chạm vào vách nắp chai gợn gợn.
Chất liệu lạ lẫm, không phải kim loại, cũng chẳng phải ngọc thạch.
Trong lòng ngổn ngang thắc mắc, nhưng hành động lại rất thuần thục.
Bắt đầu thực hiện nhiệm vụ chia lương thực mà Tần Anh giao.
Lính tráng đương nhiên là lực lượng lao động chính.
“Thượng Lâm!” Hàn Liệt gọi đội chính đáng tin cậy nhất của mình, bảo, “Dẫn người đi tìm củi.”
Hắn đảo mắt nhìn quanh, ai nấy đều ướt sũng, toàn thân dính đầy bùn.
“Nhóm lửa nấu cháo loãng.”
Thượng Lâm chừng ba mươi tuổi, mặt dày dạn, ôm quyền vâng dạ rồi định rời đi.
Tần Anh đột ngột nhắc: “Khu vực này không có củi, dỡ mấy cái giàn gỗ kia sẽ tiện hơn.”
Cô nhìn thấy địa hình toàn bộ khe núi, nơi này chi chít dấu vết sét đánh, cỏ cây sớm đã chết sạch.
Lời này khiến Hàn Liệt kinh ngạc.
Thần… lại cho phép dỡ tế đàn để nhóm lửa?
Dù chưa từng tiếp xúc thần linh nhưng thần gì mà thân thiện, dễ gần đến thế?
Được Tần Anh cho phép, tốc độ tháo tế đàn nhóm lửa nhanh chóng hơn hẳn.
Họ dựng thang tạm bên cạnh nắp chai bánh, vận chuyển vụn bánh xuống mặt đất.
Đám lính góp mũ sắt, rửa sạch dùng làm nồi.
Dùng nước gom được và vụn bánh Tần Anh cho, đun sôi trong mấy chiếc mũ sắt thành từng nồi cháo sệt.
Từ trên cao nhìn xuống, những hành động phối hợp nhịp nhàng đó vô cùng dễ chịu.
Tần Anh xem đến mê mẩn, chỉ tiếc rằng do cô quan sát, bóng của cô vẫn bao trùm khe núi.
Người tí hon cứ đang làm thì bỗng nhớ ra điều gì đau buồn, lại quỳ xuống dập đầu với cô một cái.
Việc này khiến cô khó quan sát tiếp được.
Trên phiến đá ở suối, Thượng Lâm đưa cho Hàn Liệt một cái bát gỗ.
Bát này vót tạm, còn mang cả vết xước và dằm gỗ, bên trong đầy ụ cháo đặc từ vụn bánh.
Vừa đổi tay, bát khẽ nghiêng, hương thơm ngào ngạt lan tỏa.
Thượng Lâm bụng réo ầm ầm.
Vừa mới dồn sức đốn củi nhóm lửa, Hàn Liệt nóng đến toát mồ hôi, nhìn hắn một cái.
Hắn bưng bát húp một ngụm lớn, rồi đưa lại cho Thượng Lâm: “Ngồi xuống ăn cùng đi.”
Thượng Lâm không khách sáo, ngồi xếp bằng cạnh Hàn Liệt.
Cứ thế hai người ăn chung một bát, rồi cùng với dân trong khe, đồng thanh thở dài thỏa mãn.
Cháo này từ vụn bánh nấu nên, mặn mà đậm đà.
Thượng Lâm xoa bụng, mắt nheo lại đầy sung sướng: “Không hổ là đồ thần ban.”
“Bột tinh luyện, muối mặn, và một loại mùi thơm… thơm gì đó…”
Mùi gì nhỉ?
Hắn gãi cái sẹo dưới cằm, chẳng biết gọi tên sao cho đúng.
Xuất thân nhà nghèo, hương hành trong bánh quy hắn chưa từng nếm.
Xoa bụng thêm cái nữa, hắn nói: “Thần thật là rộng lượng!”
Còn hào phóng hơn cả hoàng đế!
Hạn hán khiến dân không sống nổi, triều đình không phát lương cứu tế, cũng không có tiền cấp quân lương cho bọn họ.
Thế mà vẫn rảnh sai họ đi săn dị thú, mang ngàn dặm áp giải về kinh chữa mắt cho quý phi.
Nghĩ đến đây, Thượng Lâm cười khẩy một tiếng.
Hàn Liệt hiểu rõ tâm ý hắn, nghiêm mặt nhìn: “Đừng nói bậy, kéo lồng chim Đương Hỗ lại đây.”
Tần Anh có ý thức bảo vệ môi trường, cái nắp chai nhựa đương nhiên phải tái sử dụng.
Hành động ấy khiến Hàn Liệt hiểu lầm, tưởng cô muốn thu lại lễ vật.
Thượng Lâm nghe vậy, nét cười cũng nhạt dần.
Hàn Liệt nói: “Sau khi các ngươi về Lạc Dương, Đổng Hoành nhất định sẽ trở mặt.”
Ở bùn lầy phía xa, Đổng Hoành giãy như con giun.
Hàn Liệt sống ngay thẳng, Tần Anh bảo không được cho Đổng Hoành một giọt nước, hắn thực sự không cho ăn uống lấy một miếng.
Hắn hít sâu, trầm giọng: “Nhưng các ngươi không cần lo, hắn sẽ đổ hết tội lên đầu ta.”
“Còn công lao thì sẽ bị thổi phồng, như vậy các ngươi lại được lợi.”
Thượng Lâm nghe thế, lòng lo lắng, hỏi lại: “Còn ngươi thì sao?”
Hàn Liệt bình thản đáp: “Ta đã nguyện lấy thân làm lễ tế.”
Thần đã giữ lời ban mưa, hắn không thể nuốt lời.
Hàn Liệt ngẩng đầu nhìn bóng thần trên trời, trầm giọng:
“Từ khoảnh khắc trời đổ mưa, tất cả của ta đều đã thuộc về Thần.”
Dù là mạng sống hay linh hồn, quá khứ hay tương lai.