Tạ Quy Lan nắm mặt Sầm Vụ, nhéo nhéo vài cái, đột nhiên hỏi: “Thiếu gia, sao cậu không còn nói lắp nữa vậy?”
“……” Sầm Vụ đơ ra, cả khuôn mặt đỏ rực như sắp bốc cháy, vừa định nói, còn chưa kịp bật thành câu thì môi đã run lên, giọng nói lại đứt quãng, “Tôi… tôi…”
Tạ Quy Lan có chút hối hận vì đã hỏi.
Sầm Vụ ngẩng đầu nhìn hắn, vốn định nói gì đó, nhưng còn chưa kịp mở miệng thì sau lưng bỗng vang lên tiếng bước chân dồn dập, cậu quay đầu lại, cả người lập tức chết lặng.
Chử Tử Kiện chạy đến, còn dẫn theo cả Sầm Kiêu và Quan Hành Tuyết.
“Nhị thiếu, tôi thật sự hết cách rồi,” Chử Tử Kiện vội vàng giải thích, sợ Sầm Vụ nổi nóng mắng mình, khó xử nói, “Sợ cậu xảy ra chuyện, tôi chỉ còn cách báo cho bọn họ biết một tiếng.”
Hắn đã nói với đám người ở bãi đua là Sầm Vụ chắc chắn sẽ chạy đi tìm Tạ Quy Lan, nhưng bọn kia ngốc nghếch không tin, giờ thì hắn hiểu rồi – vì Tạ Quy Lan, chuyện gì Sầm Vụ cũng có thể làm được.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT