Tạ Quy Lan mặt trầm như nước, cúi đầu đứng suốt nửa tiếng, chẳng có chút ý định rời đi.
Đúng là hỏng rồi, thật sự có gì đó không ổn, hắn dứt khoát mặc kệ, cứ thế quay về ngủ thẳng cẳng.
Sáng hôm sau, Sầm Vụ tỉnh dậy thì phát hiện Tạ Quy Lan đã đi mất, cậu cứ tưởng hắn đến bệnh viện, ai dè mới bước vào lớp học đã thấy Tạ Quy Lan tới còn sớm hơn cả mình.
Hơn nữa nhìn dáng vẻ như đã đến từ rất lâu rồi.
Đôi mắt đen láy lạnh lùng của Tạ Quy Lan cụp xuống, trong đáy mắt hiện rõ vẻ mệt mỏi, cứ như vừa thức nguyên một đêm dài, cả người toát lên vẻ lạnh lẽo, trong lớp đã có vài học sinh nhưng chẳng ai dám mở miệng nói gì.
Trương Nguyên Châu cũng co cổ lại, ngồi chụm như chim cút, người run lẩy bẩy.
Chắc trời sắp sập rồi, hắn ban nãy còn định gọi Tạ Quy Lan làm bài, còn chưa kịp mở miệng đã chạm phải ánh mắt lạnh như dao của người ta, sống lưng lập tức tê rần, suýt tưởng Tạ Quy Lan sắp rút dao chém chết mình luôn rồi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play