Sầm Vụ dụi dụi mắt, trước kia cậu từng nói rất nhiều lời trái lương tâm, cảm thấy mình đã tổn thương người ta, thì sau này mở miệng cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa, xem như là tự trừng phạt chính mình.
Bác sĩ không kê thuốc gì cho cậu, chỉ bảo cậu nên ra ngoài giao tiếp nhiều hơn, dù nói chuyện chậm một chút cũng không sao, cứ kiên trì vài tháng là được.
Sầm Vụ gật đầu đồng ý, vừa bước ra khỏi phòng khám thì phát hiện Tạ Quy Lan đang chờ ngay ngoài cửa, suýt nữa đâm sầm vào ngực hắn.
Tạ Quy Lan đưa tay ra, vốn định ôm cậu, ai ngờ Sầm Vụ đã nhào thẳng vào lòng hắn.
“Tôi… sợ lắm,” Sầm Vụ vừa mới khóc xong, lông mi ướt dính vào nhau, sống mũi cũng đỏ bừng, ôm cổ hắn, vừa dụi dụi vừa khẽ làm nũng khiến Tạ Quy Lan siết chặt vòng tay, sau đó cậu ấm ức nói: “Tôi đói rồi, muốn… ăn cơm, còn muốn về nhà.”
Cậu lần đầu tiên thẳng thắn với Tạ Quy Lan như vậy, ban đầu cảm thấy khó mở lời, nhưng khi nói ra rồi lại thấy bộc lộ yếu đuối trước mặt hắn hình như cũng không khó khăn đến thế.
Tạ Quy Lan ôm chặt cậu, cúi đầu hôn lên đỉnh đầu mềm mềm, đau lòng đến mức chỉ muốn đưa hết cả sinh mệnh cho cậu, hận không thể lập tức nói với cậu đừng quan tâm bất cứ điều gì nữa, cậu mà không thích ra ngoài thì sau này hắn nuôi cậu cũng được.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT