Sầm Vụ duỗi tay ôm lấy Tạ Quy Lan, sau đó bị hắn siết chặt vào lòng, cậu thật sự, đã đi một đoạn đường rất dài, cho đến đêm nay, bỗng nhiên phát hiện ánh trăng đã dừng lại.
Tạ Quy Lan cúi đầu, vành tai lạnh băng của cậu kề sát hắn, giọng hắn cũng khàn đi, siết lấy cậu, nắm lấy vai cậu, thấp giọng hỏi: “Tới thăm ba mẹ sao?”
Sầm Vụ sững người, cậu cũng không biết Tạ Quy Lan làm sao mà biết được, nhưng đột nhiên lại rất muốn nói với hắn.
Cậu nắm chặt tay hắn, lại dẫn hắn đi vào sâu trong khu mộ, bên này rất rộng, tuyết lại rơi dày, hai người đi trên nền tuyết hơn mười phút mới đến được chỗ ban nãy cậu vừa đứng qua.
“Chắc… chắc là gần đây rồi,” Sầm Vụ chỉ về phía trước tấm bia mộ, ánh mắt mong chờ nhìn Tạ Quy Lan, rồi chỉ tiếp vào tấm phía sau đó, nói, “Ông ngoại tôi và… và cô tôi ở phía sau một chút.”
Tạ Quy Lan siết chặt tay cậu, hắn biết Sầm Vụ không phải đang nói về tấm bia trước mặt, mà là về những người thân đã ở rất xa, rất xa rồi.
Chỗ này có nhiều dấu chân, in xuống tuyết rất sâu, chứng tỏ Sầm Vụ đã đứng đây rất lâu, tuyết ở Hoài Kinh lại rơi thêm một đợt, hai người sóng vai đứng giữa màn tuyết lớn đêm nay.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play