Sầm Vụ suýt chút nữa thì quay đầu bỏ chạy, cậu vốn đoán được Tạ Quy Lan sẽ tìm ra mình, nhưng không ngờ lại nhanh như vậy.
Nhưng còn chưa kịp chạy, mới chỉ lùi một bước, cậu đã thấy Tạ Quy Lan đột nhiên rơi nước mắt.
Tạ Quy Lan gầy đi rất nhiều, bị gió tuyết đêm khuya cuốn đến khô héo đơn bạc, hốc mắt đỏ ửng đến kinh người, im lặng rơi lệ, nhịp thở đột nhiên gấp gáp kịch liệt như sắp không thở nổi.
Hắn chống đầu gối, khom lưng quỳ xuống, trong màn đêm gương mặt trắng bệch run rẩy.
Sầm Vụ sững người một lúc, rồi bất chấp tuyết gió lao đến phía hắn, cậu ngồi xổm xuống bên cạnh Tạ Quy Lan, đưa tay che nửa khuôn mặt dưới của hắn, lo lắng nói: “Sâu… Thở sâu vào.”
Tạ Quy Lan vẫn quỳ gối trên nền tuyết, ánh mắt đào hoa đen láy ngẩng lên nhìn cậu, nước mắt thấm ướt lòng bàn tay cậu, gân cổ gồng lên nhịp đập dồn dập, hô hấp run rẩy dưới lòng tay cậu.
Hắn còn tưởng Sầm Vụ lại định rời đi, không muốn nhìn mặt hắn nữa, hắn định giơ tay ôm lấy Sầm Vụ nhưng lại sợ bị đẩy ra, ngón tay sưng đỏ vì lạnh co lại, trước mắt mơ hồ chẳng rõ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT