Quan Hành Tuyết vừa nhìn thấy Sầm Vụ, lại không nhịn được nhớ đến đứa bé năm nào, cái vẻ mạnh mẽ lạnh nhạt cứng đầu kia bị đánh vỡ vụn, phần còn lại chỉ toàn là mờ mịt yếu ớt, giống như lúc nào cũng có thể lạc đường giữa đại tuyết mịt mù.
Chỉ cần nhìn thấy cậu, cổ họng bà sẽ khẽ nghẹn lại, sinh ra một loại dự cảm chia ly mơ hồ.
“Bảo bối,” Quan Hành Tuyết vuốt ve tóc cậu, dịu dàng hỏi, “Nói cho mẹ nghe, con đang nghĩ gì vậy?”
Sầm Vụ khẽ lắc đầu, trong nguyên tác, nguyên chủ suýt chút nữa đã hại Sầm Quân Sơn và Quan Hành Tuyết gặp t·ai n·ạn xe cộ, hắn ngu ngốc như Tống Lệnh Vi, cứ tưởng dựa vào bản lĩnh của mình, thật sự có thể đưa họ vào chỗ ch·ết.
Nguyên chủ lúc nhận được cuộc gọi từ Sầm Kiêu còn chưa kịp nghe xong đã òa khóc lao thẳng đến bệnh viện, nghẹn ngào đến nỗi vừa khóc vừa gọi lớn “mẹ ơi”, sau đó mới phát hiện ra Quan Hành Tuyết và mọi người chỉ bị chấn động nhẹ, là do Sầm Kiêu lo quá nên mới đưa họ đi kiểm tra.
Ngay cả đêm bị Tạ Quy Lan gi·ết ch·ết, nguyên chủ vẫn khóc nức nở gọi “mẹ cứu con”.
Sầm Vụ bây giờ cũng có chút muốn khóc, bởi vì Quan Hành Tuyết thật sự rất giống mẹ, ở trong vòng tay bà, mọi khổ sở dường như đều tan biến.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play