Sầm Vụ bị thương sau đầu, không thể nằm ngủ, nghiêng người cũng khó chịu, ngủ đến nửa đêm, thuốc giảm đau hết tác dụng, vết thương bắt đầu tê dại, nhưng cậu vẫn ngủ rất say, môi lại tái nhợt đi.
Sầm Kiêu nghe thấy hình như Sầm Vụ rên hừ vài tiếng, liền đứng dậy xem thử, kết quả phát hiện Tạ Quy Lan đang ngồi bên giường bệnh.
Hắn ôm Sầm Vụ vào lòng, như bế một đứa con nít, để cậu ngủ trong ngực mình, như vậy thì không đè lên vết thương.
Ánh tuyết ngoài bệnh viện hắt vào, ban đêm có vẻ vắng lặng hơn thường ngày, nhưng thiếu niên rúc vào nhau, lại như thể có thể ngăn hết mọi giá lạnh của mùa đông, không thấy lạnh chút nào.
Tạ Quy Lan cúi đầu, môi cọ vào mái tóc đen mềm của Sầm Vụ, lại đưa tay nâng mặt cậu lên xoa nhẹ mấy cái, giúp cậu quấn chăn kỹ lưỡng, nhẹ nhàng vỗ lưng dỗ ngủ.
Sầm Vụ lông mi khẽ run, nhưng không tỉnh, chỉ dụi mặt vào ngực hắn, tìm một tư thế thoải mái hơn để ngủ tiếp.
Sầm Kiêu đứng lặng một hồi, không nói gì, rồi xoay người rời đi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play