Đương nhiên, bọn họ cũng chỉ nghĩ vậy thôi, chứ ai cũng biết chuyện đó là không thể. Thế nhưng khi nhìn thấy bộ lạc Dã Cẩu và bộ lạc Heo Rừng có giống cái đi theo phía sau, ánh mắt cả đoàn lập tức sáng rực.
“Bộ lạc các ngươi còn giống cái để trao đổi sao? Còn nữa không? Bộ lạc Bạch Hổ chúng ta cũng muốn đổi một giống cái.”
Nếu là đổi vài giống cái thì chắc chắn không ai chịu, nhưng một giống cái thì vẫn còn khả năng.
“Các ngươi có muối không? Nếu các ngươi đưa lượng muối nhiều hơn bộ lạc Kim Sư, chúng ta có thể cân nhắc trao đổi.” Trư Xích – người dẫn đầu bộ lạc Heo Rừng, vừa nói vừa đánh giá người đứng đầu bên phía bộ lạc Bạch Hổ.
“Không có... đổi bằng thứ khác được không? Chúng ta còn một ít thịt dị thú, có thể mang ra trao đổi.” Vì giống cái, Hổ Dực đành cắn răng lấy ra phần thịt dị thú quý hiếm.
“Các ngươi có bao nhiêu thịt dị thú?” Trư Xích tiếp tục quan sát Hổ Dực bằng ánh mắt cân nhắc.
So với các bộ lạc khác, số lượng giống cái trong bộ lạc Heo Rừng được xem là khá dồi dào. Tổng cộng họ có khoảng năm mươi giống cái, còn giống đực thì lên đến gần hai nghìn thú nhân.
Vì vậy, lần này họ đến bộ lạc Kim Sư mang theo ba giống cái để trao đổi. Tất cả đều là giống cái trẻ khỏe, cường tráng.
Tuy năng lực sinh sản chỉ ở mức thấp, nhưng vẫn có thể sinh con, nên bộ lạc Kim Sư chắc chắn sẽ không từ chối.
Giống cái mà bọn họ mang theo không giống hai người bên bộ lạc Dã Cẩu. Một người thì vừa bẩn, vừa gầy, vừa xấu, nhìn qua là biết không thể sinh nở. Người còn lại thì vừa già vừa gầy, trông cũng chẳng khá hơn, rõ ràng cũng là loại không thể sinh sản.
Nói cho cùng, có hai giống cái như vậy để làm tương phản, thì giống cái bên bộ lạc Heo Rừng chắc chắn sẽ được đổi lấy rất nhiều muối khoáng.
Lúc này, ánh mắt của Trư Xích nhìn Hổ Dực đã dịu đi đôi chút, thậm chí còn ánh lên vẻ mong đợi.
Trong bộ lạc của bọn họ vẫn còn vài giống cái có năng lực sinh sản hạng thấp, có thể cân nhắc đem ra trao đổi với bộ lạc Bạch Hổ. Dù sao thịt dị thú cũng rất khó kiếm. Nếu bỏ lỡ cơ hội lần này, chưa biết bao giờ mới gặp lại dịp thích hợp.
“Một khối to thế này!” Hổ Dực vừa nói vừa giơ tay ước lượng. Trư Xích vừa nhìn thấy liền sầm mặt. Chút thịt dị thú ít ỏi như thế mà cũng đòi đổi giống cái? Đúng là nằm mơ giữa ban ngày.
“Không được! Tránh ra! Tới lượt bọn ta vào rồi!”
Trư Xích mất kiên nhẫn, đẩy Hổ Dực sang một bên. Đám quỷ nghèo như bọn họ, Trư Xích không buồn tiếp chuyện.
Chừng ấy thịt dị thú mà cũng muốn đổi giống cái, thà ngủ trong hang còn hơn. Giao dịch với thú nhân bộ lạc Kim Sư mới thật sự đáng giá.
“Ngươi không muốn giao dịch sao?”
Hổ Dực ngơ ngác nhìn Trư Xích. Hắn biết chỗ thịt dị thú kia hơi ít, nhưng đó đã là tất cả những gì hắn có thể mang theo. Khối thịt ấy vốn không phải do hắn săn được, mà là do Bạch Yến mang về. Lần này Bạch Yến không cùng đi giao dịch.
Việc hắn tự ý lấy khối thịt đó ra đã là giới hạn rồi, không thể lấy thêm. Nếu lần này Bạch Yến có mặt thì mọi chuyện đã dễ dàng hơn nhiều, đâu cần hắn phải khó xử đến thế.
“Chút thịt dị thú ít ỏi như vậy mà cũng đòi đổi giống cái? Đúng là mơ giữa ban ngày! Ngươi sang bộ lạc Dã Cẩu mà đổi đi, hai giống cái bên đó trông vừa gầy yếu vừa tàn tạ, chắc chắn sẽ đồng ý với ngươi thôi.”
Trư Xích nói dứt lời liền dẫn người của bộ lạc Heo Rừng ung dung bước vào trong.
Nghe vậy, Hổ Dực lập tức quay đầu liếc nhìn Đồ Kiều Kiều và Hùng Lị. Đôi lông mày rậm khẽ cau lại, nhưng hắn không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ dẫn người của bộ lạc Bạch Hổ đi vào bộ lạc Kim Sư.
Đồ Kiều Kiều: “…”
Thân thể cô hiện tại quả thực hơi gầy, nhưng chỉ cần tẩm bổ một thời gian là có thể hồi phục.
Hơn nữa, cô đã soi gương nhìn qua, ngũ quan của cơ thể này cũng không tệ. Tuy không bằng dung mạo kiếp trước, nhưng với mấy viên đan dược trong gói quà tân thủ mà hệ thống ban cho, về sau chắc chắn không thua kém ai.
Đồ Kiều Kiều cúi đầu. Hùng Lị tưởng con gái đang buồn, liền vội vàng bước đến an ủi:
“Kiều Kiều, bọn họ không thích con là do mắt kém thôi. Giống cái có năng lực sinh sản hạ đẳng cũng chưa chắc đã sinh được con non. So với họ, tuy con gầy yếu lại không thể sinh con, nhưng ít ra còn có khuôn mặt dễ nhìn.”
Đồ Kiều Kiều: “…”
Nếu không nhờ hệ thống sinh con đang chống lưng, thì mấy câu an ủi kiểu này nghe chẳng khác gì xát muối vào lòng.
May mà cô không phải nguyên chủ, chứ nếu là nguyên chủ thì nghe xong chắc xót ruột đến phát khóc. Quả nhiên, mẹ ruột ở đâu cũng có kiểu an ủi “chí mạng” thế này.
“Còn đứng đó ngẩn người làm gì? Vào mau! Không nhanh lên là muối sẽ bị mấy bộ lạc khác cướp hết đấy!”
Sư Tuấn quát lớn một tiếng, rồi dẫn đầu đoàn người bước vào bên trong.
Đồ Kiều Kiều chỉ liếc bóng lưng hắn một cái rồi lặng lẽ theo sau Hùng Lị bước vào.
Hôm nay, bộ lạc Kim Sư đặc biệt náo nhiệt, thú nhân đông như nêm cối. Bởi hôm nay là lễ thành niên của các giống cái trong bộ lạc. Trong ngày này, bọn họ sẽ kiểm tra năng lực sinh sản và chọn lựa giống đực phù hợp.
Thủ lĩnh bộ lạc Kim Sư cố tình sắp xếp lễ này trùng với ngày giao dịch cũng là có dụng ý. Bởi vào ngày giao dịch sẽ có rất nhiều thú nhân trẻ từ các bộ lạc khác đến đây trao đổi vật phẩm.
Trong số đó không thiếu những giống đực có thiên phú cao. Nếu những giống đực ấy chọn giống cái của bộ lạc Kim Sư, thì tất nhiên sẽ ở lại đây, khiến bộ lạc ngày càng thêm cường thịnh.
Dĩ nhiên, những chuyện như vậy các bộ lạc khác chẳng hề mong muốn. Ai cũng sợ giống đực của mình bị người ngoài dòm ngó.
Tuy vậy, bộ lạc Kim Sư cũng rất tôn trọng ý nguyện của giống đực. Nếu họ không muốn ở lại, thì chỉ còn cách hai bên tự chia tay, mạnh ai nấy đi.
Lúc này, trong sơn động của thủ lĩnh bộ lạc Kim Sư.
Kim Xuyên đang hết lời khuyên nhủ đứa con trai duy nhất của mình:
“Hôm nay là lễ thành niên của giống cái, con nhất định phải đến đó. Con đã trưởng thành ba mùa đông rồi, đến giờ vẫn chưa kết lữ sinh con thì còn định chờ đến bao giờ nữa? Cha với mẹ con chỉ có mỗi mình con thôi đấy!”
“Con không thích giống cái.” Lạc Trì – dáng người cao ráo, chân dài, lông mày kiếm, ánh mắt trong sáng – khẽ nhíu mày trả lời.
“Cái gì? Không thích giống cái chẳng lẽ lại đi thích giống đực?” Một câu ấy suýt nữa làm Hồ Hoa Hoa giật nảy mình, hồn vía bay mất.
“Không... không có! Mẹ, người đang nghĩ gì vậy? Làm sao con có thể thích giống đực được chứ? Con chỉ là không muốn kết lữ. Một mình sống tự do tự tại cũng tốt mà.”
Vừa dứt lời, sau lưng hắn liền hứng ngay một cái tát.
“Tốt cái gì mà tốt! Đợi đến lúc con có bạn lữ rồi sẽ hiểu!”
“Nhưng... nhưng con không muốn phải sống chung với quá nhiều giống đực...”
Lạc Trì biết rất rõ, một giống cái thì không thể chỉ có một bạn lữ. Ngay cả mẹ của hắn cũng có tới ba người bạn lữ, trong đó cha hắn lại chính là thủ lĩnh bộ lạc Kim Sư.
“Lạc Trì! Con cũng biết, giống cái không thể chỉ có một bạn lữ. Nếu chỉ dựa vào một người, bọn họ rất khó sống sót qua mùa đông giá rét! Dù thế nào đi nữa, hôm nay con cũng phải đến xem một chuyến.”
Kim Xuyên nghiêm giọng, nhìn thẳng vào đứa con trai duy nhất của mình.
Kim Xuyên đã nói đến mức này, Lạc Trì cũng chỉ có thể gật đầu đồng ý. Dù sao cha hắn chỉ bảo đi xem, đâu có nói là hôm nay nhất định phải kết lữ. Thế nên dù có đi mà không chọn được ai, cha mẹ hắn cũng chẳng thể trách được.
“Được rồi, con đi là được chứ gì.”
Thấy Lạc Trì chịu gật đầu, Kim Xuyên và Hồ Hoa Hoa cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Nhưng ngay khi ánh mắt cả hai dừng lại trên bộ da thú Lạc Trì đang khoác, nụ cười trên mặt lập tức vụt tắt.
“Con nhìn lại bộ da thú trên người mình đi, phải thay cái mới rồi. Còn nữa, giống cái đều thích giống đực sạch sẽ. Con mau về tắm rửa cho sạch sẽ một chút. Nhân tiện thu dọn luôn đồ đạc trong sơn động, nhất là đám da thú kia.”
Hồ Hoa Hoa bắt đầu dặn dò liên hồi.
Trong mắt bà, nếu con trai thật sự chọn được giống cái trong bộ lạc, thì tất nhiên phải dọn sang sơn động của đối phương mà ở.