Sơn động của nó thật ra cũng chẳng cần dọn dẹp gì nhiều, chỉ cần gom mấy tấm da thú mang sang sơn động giống cái là được. 

Con trai nhà bà chính là giống đực có thiên phú tốt nhất trong bộ lạc Kim Sư. Trong bộ lạc này, không biết có bao nhiêu giống cái muốn gả cho nó làm thú phu, chỉ tiếc là nó mãi vẫn không chịu thông suốt.

Giờ thì hay rồi, cuối cùng cũng chịu nghe lời. Bà cũng nên chuẩn bị một chút, nhân dịp hôm nay cho tụi nhỏ thêm ít đồ. 

Bà còn giữ một tấm da thú trắng như tuyết, là tấm mà bà yêu thích nhất, bao lâu nay vẫn tiếc không nỡ dùng, chỉ định để dành cho ngày Lạc Trì kết lữ.

Thấy mẹ lại sắp bắt đầu lải nhải, Lạc Trì vội vàng cắt lời:

“Mẹ, con phải về sơn động dọn dẹp, con đi trước nhé.”

“Khoan đã. Mẹ còn một tấm da thú trắng, mang về đi. Đến lúc đó đưa cho bạn lữ của con dùng. Trời cũng sắp lạnh rồi.”

“Không phải tấm đó là da thú nàng thích nhất sao?” Kim Xuyên chau mày. Tuy chuyện con trai kết lữ là quan trọng, nhưng bạn lữ của mình cũng đâu thể không quan tâm.

“Ta thích thì sao? Sau này chàng giúp ta tìm lại một tấm tương tự là được. Tấm này cứ để Lạc Trì mang về cho bạn lữ nó dùng.” Hồ Hoa Hoa trừng mắt lườm Kim Xuyên một cái rồi xoay người đi lấy da thú.

Lạc Trì lập tức từ chối: “Mẹ, không cần phiền phức đâu. Con bên đó vẫn còn da thú, không cần người đưa.”

Nói xong, Lạc Trì cũng không chờ Hồ Hoa Hoa kịp phản ứng, liền xoay người bỏ đi. Chỉ trong lúc bà xoay người lấy da thú, bóng dáng hắn đã biến mất.

“Cái thằng nhãi con này!” Hồ Hoa Hoa tức giận mắng nhỏ một câu.

“Nó không lấy cũng được. Nàng cứ giữ lại. Ta sẽ may cho nàng một bộ váy da thú thật đẹp.”

Hồ Hoa Hoa tức giận đập nhẹ vào người Kim Xuyên:

“Lạc Trì là đứa con duy nhất của chàng, vậy mà chàng cũng không biết quan tâm nó một chút.”

“Trong lòng ta, người quan trọng nhất vẫn là nàng.” Kim Xuyên đáp.

Nghe đến câu đó, cơn giận trong lòng Hồ Hoa Hoa cũng nguôi đi:

“Thôi vậy, cứ để tấm da thú lại đó. Tên nhãi con kia còn chưa biết có chịu kết lữ hay không.”

Sau khi trở về, Lạc Trì cũng không thu dọn lại sơn động, mà chuẩn bị xử lý đống thịt hừ hừ thú vừa săn được.

Còn lúc này, Đồ Kiều Kiều và mọi người đã theo Sư Tuấn đến khu sơn động mà bộ lạc Kim Sư chuẩn bị sẵn cho khách. 

Thời gian trao đổi được ấn định vào buổi tối. Đợi lễ thành niên của các giống cái kết thúc, họ mới bắt đầu bàn chuyện trao đổi.

Khi cả nhóm bước vào trong sơn động, mọi người tụ tập lại một chỗ. Sư Tuấn liền cau mày, vẻ mặt đầy chán ghét nhìn về phía Đồ Kiều Kiều:

“Đồ Kiều Kiều, ngươi bao lâu rồi chưa tắm vậy? Trên người toàn mùi hôi thối. Như thế mà đòi trao đổi được nhiều muối sao? Mau ra bờ sông rửa sạch đi!”

Giờ phút này, Sư Tuấn hoàn toàn không để tâm Đồ Kiều Kiều có bị cảm lạnh hay không. Trong đầu hắn chỉ nghĩ làm sao bán được Đồ Kiều Kiều với giá cao. Sống hay chết, hắn chẳng quan tâm. Chỉ cần đổi được nàng ta lấy muối là xong.

“Không được! Trời bây giờ lạnh lắm, lại sắp tối rồi. Nếu Kiều Kiều xuống sông tắm, chắc chắn sẽ bị cảm lạnh.”

Hùng Lị lập tức chắn trước mặt Đồ Kiều Kiều, dứt khoát từ chối yêu cầu của Sư Tuấn.

Sư Tuấn nhíu mày, đang định lên tiếng thì Đồ Kiều Kiều đã cất lời:

“Ta cũng muốn tắm chứ. Nhưng ta không có váy da thú để thay. Nếu tắm xong rồi lại mặc lại bộ đang mặc, thì chẳng phải tắm cũng như không sao?”

Thật ra, Đồ Kiều Kiều đã sớm muốn tắm rồi. Tuy cô cũng sợ lạnh, nhưng chẳng lẽ cứ vừa bẩn vừa hôi mà ra chỗ trao đổi? Như vậy thì còn mong gì tìm được giống đực ưu tú nữa? Không dọa người ta bỏ chạy là may rồi. 

Huống hồ, mấy viên đan dược cô vẫn chưa dùng, giờ chính là lúc thích hợp để sử dụng.

“Kiều Kiều...” Hùng Lị lo lắng nhìn con gái, giọng đầy sốt ruột.

Đồ Kiều Kiều nhẹ nhàng vỗ tay Hùng Lị để trấn an:

“Mẹ, người yên tâm. Trên người con mùi nặng quá, con phải tắm một chút. Sẽ nhanh thôi, không mất nhiều thời gian đâu.” 

Nói xong, cô quay sang nhìn Sư Tuấn. Hắn hơi cau mày. Hắn biết Đồ Kiều Kiều nói đúng, nhưng hiện tại nàng ta đâu có váy da thú để thay. Chẳng lẽ lại bắt hắn đi xin người của bộ lạc Kim Sư để đổi lấy một bộ?

“Không có váy da thú, ta sẽ không tắm.” Đồ Kiều Kiều nói dứt khoát.

Sư Tuấn trừng mắt lườm Đồ Kiều Kiều một cái, rồi xoay người bỏ đi. Khi quay lại, đã gần nửa tiếng trôi qua.

Hắn ném cho Đồ Kiều Kiều một bộ váy da thú màu đen:

“Cầm lấy! Mau đi tắm! Không còn nhiều thời gian đâu!”

Biết thời gian gấp rút, Đồ Kiều Kiều không nói thêm gì. Cô lập tức ra ngoài, còn Sư Tuấn cũng đi theo sát phía sau. Hắn nhất định phải trông chừng, không thể để Đồ Kiều Kiều nhân cơ hội mà trốn.

Hùng Lị cũng muốn đi theo nhưng bị thú nhân của bộ lạc Dã Cẩu ngăn lại, đành lo lắng ngồi chờ trong sơn động.

Sư Tuấn đưa Đồ Kiều Kiều đến bờ sông xong thì tránh thật xa, trốn hẳn vào rừng cây, không buồn ngoảnh lại. 

Cứ như thể chỉ cần nhìn Đồ Kiều Kiều thôi cũng khiến hắn thấy bẩn mắt. Dù sao hắn còn phải giữ mình trong sạch cho Dương Mị.

Đồ Kiều Kiều liếc nhìn về hướng Sư Tuấn vừa rời đi. Hắn đi rồi cũng tốt, nếu còn đứng canh bên bờ sông, cô thật chẳng dám xuống nước.

Cô đặt bộ váy da thú mới lên một phiến đá sạch, cởi bỏ lớp váy cũ đã bẩn thỉu trên người, rồi lập tức bước vào dòng sông.

Nước sông lạnh buốt, cô chỉ muốn tắm thật nhanh cho xong.

Đồ Kiều Kiều vội vàng lấy ra một nắm đan dược, nuốt hết vào mồm. May mà đan dược vào miệng liền tan, không sợ bị nghẹn.

Vừa uống xong, cô lập tức cảm nhận được sự thay đổi rõ rệt trong cơ thể. 

Làn da vốn đã trắng nay càng thêm mịn màng, nõn nà như ngọc. Dáng người cũng trở nên cân đối hơn. Tuy vẫn còn hơi gầy, nhưng những đường cong cần có thì không thiếu chút nào.

Nguyên chủ vốn là một con thỏ ba màu: trắng, đen và hồng phấn. Tóc cô chủ yếu là màu đen, phần đuôi tóc chuyển sang trắng, còn hai bên thái dương lưa thưa vài sợi hồng nhạt, như được nhuộm tự nhiên, trông rất đặc biệt và xinh đẹp.

Trước đây vì tóc quá dơ, màu sắc lẫn vẻ bóng mượt đều không hiện rõ. Giờ tắm sạch rồi, màu tóc mới dần hiện ra. 

Có điều, không có dầu gội hay sữa tắm, cô vẫn cảm thấy không thật sự thoải mái, cứ như tắm mà chưa sạch hoàn toàn.

Lúc này trời đã tối, vầng trăng sáng treo lơ lửng giữa nền trời, tuy không sáng rõ nhưng đủ khiến khung cảnh nhuốm một lớp mờ ảo, đẹp đến ngẩn ngơ.

Chính vào lúc ấy, Lạc Trì tới bờ sông để xử lý con mồi. Hắn vừa lột xong lớp da thì bỗng nhìn thấy một làn nước tung lên phía xa. Một bóng người xinh đẹp từ trong làn nước chậm rãi nhô lên.

Thị lực Lạc Trì vốn hơn người, hắn lập tức nhận ra đó là một giống cái. Làn da trắng mịn của em ấy dưới ánh trăng ánh lên sắc sáng dịu dàng. 

Đôi mày thanh tú hơi nhíu, đôi mắt hạnh trong vắt hướng về xa xăm. Bên dưới sống mũi cao là cặp môi hồng mềm mại, lúc này đang khẽ mím lại.

Giống cái trước mắt hắn, từ dung mạo đến dáng người đều hoàn mỹ đến mức khiến người ta kinh ngạc, như thể em ấy là đứa con được thần thú nuông chiều mà sinh ra.

Tuy bình thường Lạc Trì vốn không mấy quan tâm đến giống cái, nhưng lần này lại lập tức sững người. Ngay cả con mồi đang cầm trên tay cũng quên mất phải xử lý, ánh mắt đờ đẫn, chăm chăm nhìn về phía Đồ Kiều Kiều.

Ánh mắt ấy vừa nóng rực vừa chuyên chú, đến mức muốn lơ đi cũng không nổi. Đồ Kiều Kiều dường như cảm nhận được điều đó, nghiêng đầu liếc sang, liền thấy cách đó không xa có một thú nhân vóc dáng cao lớn đang nhìn chằm chằm về phía mình.

Đúng lúc ấy, một cụm mây đen vừa hay che khuất ánh trăng. Thị lực của Đồ Kiều Kiều kém hơn Lạc Trì vì cô chỉ có thực lực nhất giai, nhưng vẫn có thể mơ hồ nhận ra: thú nhân kia dường như trông cũng khá ưa nhìn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play