Bị cô giúp đỡ mà còn lấy oán báo ơn, chỉ vậy thôi cũng đủ thấy đám thú nhân ở nơi này chẳng ai có lấy một chút đạo lý cho ra hồn. Rời khỏi bộ lạc như thế này, đối với cô mà nói, chỉ có lợi chứ chẳng hề thiệt.
Đồ Sơn vốn đã mất một chân, giờ lại thêm một tay bị thương nặng. Thế nhưng ông vẫn phải cố gắng chịu đau để cùng mọi người lên đường. Cũng vì vậy mà tiến độ của cả đoàn bị chậm lại.
Ban đầu thì còn ổn, ai cũng biết nhà Đồ Kiều Kiều vừa chịu oan khuất, nên không ai lên tiếng giục giã. Nhưng chưa đến nửa ngày, đã bắt đầu có người sốt ruột, thúc ép bọn họ nhanh lên.
Thậm chí còn có thú nhân gọi Sư Tuấn đến hối thúc. Nhưng Sư Tuấn chỉ lặng lẽ đi ở bên cạnh, hoàn toàn không dám tới gần Đồ Kiều Kiều.
Tâm trạng hắn vô cùng rối rắm, không biết nên đối mặt với Đồ Kiều Kiều thế nào. Hắn từng ghét nàng ta, giờ lại cảm thấy có chút áy náy, đồng thời cũng lo nàng ta nhân cơ hội để đổ lỗi cho mình.
Bị thúc giục mãi, cuối cùng Đồ Sơn hít sâu một hơi, nghiến răng nói: “A Lị, Kiều Kiều, hai mẹ con cứ đi trước đi. Ta đi cùng chỉ khiến các người thêm vướng víu.”
“Cha, chúng ta là người một nhà. Nếu con đến bộ lạc Kim Sư thì đương nhiên cha cũng phải đi cùng. Cha chẳng phải có thể biến thành hình thú sao? Hình thú của cha nhỏ, con và mẹ có thể thay nhau cõng, đi như vậy sẽ thuận tiện hơn nhiều.”
Từ lúc lên đường đến giờ, Đồ Kiều Kiều luôn im lặng ít nói. Đây là lần đầu tiên cô mở miệng nói nhiều đến vậy.
“Còn chần chừ gì nữa? Đi mau!” Một thú nhân bộ lạc Dã Cẩu lại bước tới, cáu kỉnh giục thêm một tiếng.
Đồ Sơn không nói thêm lời nào, trực tiếp biến thành hình thú. Sau khi biến hình, thân thể ông chỉ nặng khoảng mười cân, to bằng một con bọ mỹ trưởng thành, bế lên cũng không tốn bao nhiêu sức lực.
Đồ Kiều Kiều vừa định bước tới bế ông thì đã bị Hùng Lị nhanh tay giành trước.
“Kiều Kiều, để mẹ làm cho.”
“Nếu mệt thì bảo con một tiếng.”
Đồ Kiều Kiều cũng không cố chấp. Dù sao Đồ Sơn cũng là giống đực trưởng thành, không để cô bế cũng là điều bình thường.
“Yên tâm, chút trọng lượng này của cha con chưa đủ khiến mẹ mệt đâu.”
Hùng Lị nhẹ nhàng bế Đồ Sơn lên. Trọng lượng ấy còn chẳng nặng bằng mớ quả dại bà thường vác. Tuy thân hình bà gầy gò, nhưng cũng không đến mức tay trói gà không chặt.
“Vậy thì tốt rồi.”
Thấy vậy, Đồ Kiều Kiều không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ đi bên cạnh Hùng Lị. Cô định nhận lấy tay nải trên lưng mẹ, nhưng Hùng Lị không chịu đưa. Đồ Kiều Kiều đành bất lực, cũng không ép buộc nữa.
Suốt dọc đường, Đồ Kiều Kiều gần như không mở miệng. Cô là thú nhân nhất giai nên vẫn có thể theo kịp bước chân của đám giống đực.
Nhưng Hùng Lị thì không. Bà đã đói bụng từ sớm, mà mấy thú nhân kia lại đi rất nhanh, hoàn toàn không quan tâm đến bà.
Thấy vậy, Đồ Kiều Kiều dứt khoát giảm tốc độ. Mấy người kia cũng không thể vứt bỏ “hàng hóa quan trọng” là cô, nên cuối cùng vẫn phải đi theo nhịp bước của cô.
Quả nhiên, sau khi Đồ Kiều Kiều giảm tốc, đám giống đực cũng buộc phải chậm lại. Có người tỏ vẻ không kiên nhẫn, liếc nhìn cô rồi nói:
“Các ngươi có thể đi nhanh hơn chút không? Cứ cái kiểu này, đến mai cũng chưa chắc đã tới được bộ lạc Kim Sư.”
“Tốc độ của ta vốn là như vậy. Hơn nữa, cha ta bị thương. Nếu trong các ngươi có người chịu cõng giúp cha và mẹ ta, có khi chúng ta còn có thể đi nhanh hơn nhiều đấy.”
Đồ Kiều Kiều điềm nhiên nhìn thẳng vào thú nhân bộ lạc Dã Cẩu vừa cất lời.
Gã bị Đồ Kiều Kiều nói cho nghẹn họng, không biết đáp lại thế nào. Thật ra gã cũng hiểu rõ, giống cái khi ra ngoài đều do giống đực cõng. Mà Đồ Kiều Kiều với Hùng Lị lại không có giống đực đi cùng, đi chậm cũng là chuyện đương nhiên.
Tên giống đực thuộc bộ lạc Dã Cẩu kia không tự quyết được, chỉ đành quay sang tìm Sư Tuấn. Dù sao Sư Tuấn cũng là người dẫn đầu đội này.
Sư Tuấn ngẩng đầu nhìn trời, biết nếu còn tiếp tục chần chừ, e rằng đến mai cũng chưa đến được bộ lạc Kim Sư.
Hắn không còn cách nào khác ngoài việc sắp xếp một giống đực cõng Hùng Lị. Còn về phần Đồ Kiều Kiều… hắn chỉ có thể nhẫn nhịn nỗi chán ghét trong lòng để cõng nàng ta, mong nàng ta biết điều, đừng nhân cơ hội mà gây chuyện.
Hùng Lị ôm Đồ Sơn, ngồi lên lưng một thú nhân bộ lạc Dã Cẩu, Sư Tuấn thì hóa thành hình thú, là một con sư tử, điềm nhiên bước tới trước mặt Đồ Kiều Kiều.
“Ngươi còn chưa lên à? Đừng lấy chuyện này ra làm cớ để bám lấy ta. Trong lòng ta chỉ có một mình Dương Mị. Dù ngươi có nói gì, ta cũng tuyệt đối không kết lữ với ngươi.”
“Hoang tưởng là bệnh, phải chữa! Không cần cố làm ra vẻ tử tế. Ta tự đi được.”
Tuy giờ cô chỉ là thú nhân nhất giai, nhưng vẫn đủ sức đi đường. Ngồi lên lưng Sư Tuấn đúng là sẽ bớt tốn sức hơn, nhưng chỉ cần nhìn thấy bộ mặt hắn là cô đã thấy ghê tởm, tất nhiên sẽ không muốn ngồi lên.
Hơn nữa, thân thể của giống đực độc thân vốn chỉ dành cho bạn lữ ngồi lên. Hắn sợ cô bám lấy, nhưng cô mới là người thấy ghê khi bị hắn dây dưa.
Dĩ nhiên cô không đời nào đồng ý. Hôm nay Sư Tuấn xem cô như đồ bỏ, sau này cô sẽ bắt hắn cúi đầu dưới váy của cô.
“Hừ! Ngươi không chịu ngồi bây giờ, lát nữa đừng có mà hối hận.” Sư Tuấn hừ lạnh một tiếng, lập tức hóa lại thành hình người, khoác lên người một mảnh váy da thú rồi sải bước đi thẳng.
Đồ Kiều Kiều: “…”
Cô không ngờ mọi chuyện lại xoay chuyển nhanh đến vậy, khiến bản thân chưa kịp phản ứng. Cũng may vẻ mặt cô vẫn giữ được bình tĩnh, không để mất khí thế trước mặt Sư Tuấn.
Hùng Lị thấy vậy thì bắt đầu sốt ruột. Dù sao Đồ Kiều Kiều cũng là con gái bà, mà bà hiểu rất rõ tính khí của con mình. Một giống cái phải đi đường xa như thế, chắc chắn khó theo kịp đội ngũ. Bà không khỏi lo lắng, liền lớn tiếng gọi:
“Kiều Kiều, con cứ gắng ngồi lên lưng Sư Tuấn đi. Nếu không, e là sẽ không theo kịp mọi người!”
“Mẹ, con muốn tự mình thử trước. Nếu thật sự không theo kịp, lúc đó ngồi lên lưng hắn cũng chưa muộn.”
Hùng Lị hiểu rõ tính con. Thoạt nhìn thì dịu dàng, nhưng một khi đã quyết điều gì thì ai khuyên cũng không được, giống hệt như lần trước.
Khi đó, con bé không chấp nhận bị đem ra trao đổi, chỉ nói với bà và Đồ Sơn một câu, hôm sau đã trốn khỏi bộ lạc. Dù bị giống đực đuổi theo cũng không chịu nhượng bộ. May mắn mạng lớn nên mới sống sót trở về, nếu không, e rằng bà đã mất đứa con gái duy nhất.
Trong lòng Sư Tuấn thở phào. Hắn dẫn đội tăng tốc độ, còn Đồ Kiều Kiều vẫn cố gắng rảo bước theo sau, miễn cưỡng không bị bỏ lại.
Cô biết rõ Sư Tuấn đang cố tình gây khó dễ để trả đũa, nhưng không rõ là vì chuyện cô từ chối ngồi lên lưng hắn, hay vì những oán giận còn đọng lại từ trước.
Lúc Sư Tuấn quay đầu nhìn lại, vốn tưởng Đồ Kiều Kiều đã bị bỏ lại xa lắm, nào ngờ nàng ta vẫn bám sát phía sau. Trong lòng hắn thoáng dâng lên một cảm xúc khó gọi thành tên, nhưng rất nhanh liền bị hắn đè nén xuống.
Cả đoàn đi mãi đến trưa hôm sau mới đến được bên ngoài bộ lạc Kim Sư.
Lần này đến bộ lạc Kim Sư để đổi muối, không chỉ có bộ lạc Dã Cẩu, mà còn có cả bộ lạc Tam Vĩ Hồ, bộ lạc Bạch Hổ và bộ lạc Heo Rừng.
Tất cả các bộ lạc đều cần muối để vượt qua mùa gió lớn và mùa đông giá rét. Hằng năm, họ đều tụ hội tại bộ lạc Kim Sư để tiến hành trao đổi.
Trong số các bộ lạc này, chỉ có bộ lạc Heo Rừng và Dã Cẩu mang theo giống cái đến trao đổi, còn hai bộ lạc kia thì không.
Dù là ở bộ lạc nào, giống cái cũng đều cực kỳ khan hiếm. Trung bình năm mươi giống đực mới có một giống cái.
Hai bộ lạc kia giống cái còn không đủ dùng trong bộ lạc mình, làm gì có dư mà mang ra trao đổi? Ngược lại, bọn họ còn mong có thể từ bộ lạc Kim Sư đổi được vài giống cái mang về.