Ba Cát nhìn Ứng Khương, trong mắt tràn đầy thất vọng. Hồ Tĩnh cũng giận đến mức nghiến răng nghiến lợi, chỉ hận bản thân từng sinh ra đứa con như Ứng Khương.
“Các ngươi cũng nghĩ như vậy sao?” Lúc này, Ba Cát đã hoàn toàn thất vọng với bộ lạc, với những tộc nhân mà ông từng hết lòng tin tưởng. 
Rõ ràng bọn họ đã hạ quyết tâm muốn đuổi sạch những thú nhân không còn khả năng săn bắn ra khỏi bộ lạc. Dù ông có là thủ lĩnh, cũng không thể ngăn cản được.
Kết cục tệ hại nhất là ông sẽ phải dẫn những người bị đuổi ấy rời khỏi bộ lạc Tam Vĩ Hồ. Nhưng điều kiện tiên quyết là họ thực sự kiên quyết làm tới cùng. 
Chỉ là, giờ đây gió lạnh hun hút, nếu dẫn họ rời đi lúc này thì biết phải đi đâu? Điều ông lo sợ nhất là những thú nhân lớn tuổi, yếu ớt kia sẽ không thể chịu nổi. Nếu không phải bất đắc dĩ, ông thật sự không muốn đi đến bước đường này.
“Chúng ta... chúng ta…”
“Chúng ta cũng đồng ý với Ứng Khương, suy nghĩ như vậy là hợp lý.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play