“Vậy đệ cũng nghĩ như thế sao?” Ánh mắt Ba Cát trầm xuống, nhìn thẳng vào Ứng Khương.
“Đệ... đệ đương nhiên không thực sự nghĩ vậy. Nhưng chẳng phải cũng vì lo cho tương lai của bộ lạc sao? Ai mà không biết tính khí của Diêu Kỳ Diệp.
Hôm nay nó đánh con đệ, ngày mai biết đâu lại ra tay với con người khác. Vì sự an toàn chung, đuổi huynh đệ bọn họ đi vẫn là tốt nhất.” Ứng Khương nhân cơ hội liền lật bài, muốn ép huynh đệ Diêu gia rời khỏi bộ lạc, như vậy sẽ không còn ai đủ sức tranh giành vị trí kia với con trai gã ta nữa.
Vị trí đó, ngoài huynh đệ Diêu gia ra, người có nhiều hy vọng nhất chính là con gã ta. Nó còn trẻ, tương lai rộng mở, hiện giờ đã là thú nhân tứ giai đỉnh phong, chỉ cách ngũ giai một bước nữa thôi.
Điều khiến Ứng Khương uất ức nhất là Diêu Kỳ Xuyên – một kẻ bệnh tật mà đã lên tới ngũ giai. Gã ta làm sao cam lòng khi con mình không bằng tên đó.
“Thủ lĩnh! Đuổi bọn họ đi! Đuổi họ ra khỏi bộ lạc!”
“Đúng vậy! Giữ bọn họ lại cũng chẳng ích gì! Đã vậy còn không sinh được con non, ai biết sau này Diêu Kỳ Diệp có còn đánh thêm tộc nhân nữa không!”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT