Đồ Kiều Kiều suýt chút nữa đã bị thái độ của Cẩu Tráng chọc giận đến phát điên. Cô biết hôm nay nếu không nhịn, e rằng cả nhà sẽ không được yên ổn mà rời đi. Nhưng việc cần tranh đấu thì vẫn phải tranh đấu cho bằng được.

“Dựa vào đâu mà chuyện này cứ thế cho qua? Một chưởng vừa rồi của Sư Tuấn đánh xuống, tay của cha ta gần như phế rồi. Hơn nữa, nếu không nhờ cha ta che chắn, người bị thương đã là ta. Sư Tuấn dựa vào cái gì mà ra tay như thế? Chúng ta có đắc tội gì với hắn đâu? Chuyện này nhất định phải cho chúng ta một lời công đạo!”

“Dựa vào đâu à? Ngươi hôm qua bắt nạt Dương Mị đến mức nàng ấy phải khóc, ta đây là thay nàng ấy báo thù. Dương Mị sẽ là bạn lữ của ta sau này, ta làm vậy cũng không thấy thẹn với lương tâm mình!”

Sư Tuấn ngẩng đầu lớn tiếng, vẻ mặt đầy kiêu ngạo.

“Phi! Ngươi dùng con mắt nào thấy ta bắt nạt Dương Mị? Dương Mị đâu? Gọi nàng ta ra đây đối chất với ta!”

Đồ Kiều Kiều thật sự chịu hết nổi hai người này. Một kẻ lòng dạ hiểm độc giả vờ yếu đuối, một kẻ thì ngu si. 

Loại người như vậy mà còn có người tranh giành? Đầu óc Sư Tuấn như thế, dù cô có mù cũng chẳng thèm nhìn tới.

“Ngươi lại định bắt nạt Dương Mị sao?”

Sư Tuấn trừng mắt đầy cảnh giác, giọng cũng không kém phần hung hăng.

“Bắt nạt nàng ta? Cuối cùng là ai bắt nạt ai? Hôm qua Dương Mị đưa cho ta mấy quả dại có độc, bảo ta ăn. Ta từ chối, nàng ta liền khóc lóc chạy khỏi sơn động. Ta không ăn quả độc nàng ta đưa, chẳng lẽ cũng là sai?”

Cô vốn chẳng muốn vạch trần Dương Mị, nhưng lần này thì không thể nhịn được nữa.

Dương Mị tưởng cô vẫn còn là nguyên chủ sao? Bảo ăn gì là ăn, mệt cũng không dám kêu? Cô không ngu ngốc như vậy!

“Không ngờ Dương Mị lại là loại giống cái như thế. May mà ta chưa kịp mở lời cầu kết làm bạn lữ với nàng ta.”

“Cái đó thì chưa chắc. Biết đâu Đồ Kiều Kiều đang nói dối. Dương Mị đâu phải loại giống cái như vậy. Nàng ấy từng cho ta quả dại ăn, vẫn rất tử tế mà.”

“Ta vẫn tin Dương Mị hơn. Từ nhỏ nàng ấy đã hiền lành, chưa từng lừa gạt ai. Chắc chắn là Đồ Kiều Kiều bịa chuyện.”

“Đúng vậy, ta cũng nghĩ thế.”

“Chính ngươi mới là kẻ nói dối!”

Sư Tuấn vừa nghe những lời bàn tán xung quanh liền phản bác ngay không cần suy nghĩ.

“Ta dám thề trước Thần Thú. Còn Dương Mị thì sao, nàng ta dám không?” Đồ Kiều Kiều không hề e dè đáp trả.

“Trời ơi… nếu vậy thì đúng là Dương Mị làm thật rồi.” Một thanh niên lang(sói) tộc thất vọng nhìn về phía đám người đang che giấu Dương Mị.

“Ta… ta có sao không? Hôm qua ta cũng ăn mấy quả dại Dương Mị đưa… không ổn rồi! Ta phải tìm vu y kiểm tra ngay!”

Một giống cái ban nãy còn bênh Dương Mị nay lập tức tái mặt vì lo sợ.

Thấy vậy, Dương Mị không thể tiếp tục lẩn tránh, vội vàng đứng dậy:

“Ta… ta không cố ý hại Đồ Kiều Kiều. Ta cũng không biết mấy quả đó có độc. Còn chuyện Đồ Kiều Kiều bắt nạt ta… ta… ta chưa từng nói như vậy. Chỉ là… ta đưa đồ cho Đồ Kiều Kiều, rồi bị cay vào mắt, đau quá nên khóc…”

Sư Tuấn trợn tròn mắt kinh ngạc. Hắn hoàn toàn không ngờ mọi chuyện lại thành ra thế này. 

Trước đó hắn còn vì Dương Mị mà đi gây chuyện với Đồ Kiều Kiều, thậm chí tự cho là đang báo thù giúp nàng ấy. Thế mà nàng ấy lại không hề nói rõ với hắn. Là không kịp giải thích hay còn lý do nào khác?

“Dương Mị, đừng sợ nàng ta. Có ta ở đây, ta sẽ không để ai làm tổn thương nàng.” Sư Tuấn dịu giọng, ánh mắt vẫn đầy quan tâm.

Nhưng Dương Mị không dám nhìn Sư Tuấn, chỉ lí nhí nói:

“Sư Tuấn, ngươi hiểu lầm rồi… Đồ Kiều Kiều thật sự không làm gì ta cả…”

Tuy nói vậy, nhưng vẻ mặt Dương Mị vẫn tỏ ra ấm ức như thể mình là người bị oan ức thật sự. Đồ Kiều Kiều nhìn mà thấy khó chịu. Ai không rõ nội tình chắc còn tưởng cô vừa ép Dương Mị vào chỗ chết.

“Dương Mị, ngươi không cần nói mấy lời đó nữa. Nếu thật sự không đưa quả độc cho ta, không dẫn dắt Sư Tuấn đến gây chuyện, thì cứ thề trước Thần Thú là được rồi. Đừng tỏ vẻ tủi thân như thế, người ngoài nhìn vào còn tưởng là ta đang bắt nạt ngươi!”

Lời của Đồ Kiều Kiều khiến Dương Mị quên cả khóc. Ả mím môi, ngây người nhìn chằm chằm vào Đồ Kiều Kiều. Nhưng Đồ Kiều Kiều chẳng buồn quan tâm, cứ thế lạnh lùng nhìn thẳng vào ả. Các thú nhân xung quanh cũng dồn ánh mắt về phía Dương Mị.

Cuối cùng, không chịu nổi áp lực, Dương Mị xoay người bỏ chạy.

Không cần Đồ Kiều Kiều phải nói gì thêm, mọi người cũng tự hiểu rốt cuộc ai mới là kẻ sai trong chuyện này.

“Thủ lĩnh, lần này là lỗi của Sư Tuấn và Dương Mị. Dương Mị các ngươi tự xử lý nội bộ. Còn Sư Tuấn, hôm nay nhất định phải bị phế một cánh tay!” Đồ Kiều Kiều lạnh giọng, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào Cẩu Tráng.

Cẩu Tráng khẽ nhíu mày nhưng không đáp. Dù sao thì Sư Tuấn cũng là một trong hai thú nhân tam giai trong bộ lạc, còn gã là tứ giai. Đồ Kiều Kiều thì sắp rời đi, không còn tính là người của bộ lạc, không đáng để hy sinh một thú nhân tam giai vì nàng ta.

“Chuyện này bỏ qua đi. Sư Tuấn cũng chỉ là hiểu lầm, không phải cố ý. Sư Tuấn, xin lỗi Đồ Sơn đi.”

Sư Tuấn tuy có chút miễn cưỡng nhưng biết rõ mình đã sai, đành quay sang Đồ Sơn, nói một câu cụt lủn:

“Xin lỗi.”

Đồ Kiều Kiều quét mắt nhìn quanh một vòng, giọng lạnh lùng:

“Còn các ngươi thì sao? Cũng nghĩ vậy à?”

Nhưng không một ai lên tiếng bênh vực cô. Tất cả chỉ lặng lẽ cúi đầu.

Thậm chí có người buông lời thẳng thừng:

“Dù sao thì ngươi cũng đâu có bị thương. Cha của ngươi vốn đã là phế thú, què một chân rồi, giờ thêm một tay thì cũng thế thôi. Dù gì ông ta cũng không thể đi săn. 

Ngươi cứ cố chấp không tha cho Sư Tuấn, chẳng phải vì hắn không thích ngươi nên ngươi mới tức giận sao?”

“Chát! Chát!”

Hai tiếng vang giòn giã vang lên giữa đám thú nhân.

“Đồ Kiều Kiều! Ngươi dám đánh ta?”

“Sao? Miệng ngươi thối như vậy, chẳng lẽ người khác không được đánh?” Đồ Kiều Kiều lạnh lùng nhìn chằm chằm Cẩu Thắng. 

Cú tát vừa rồi cô đã dốc hết sức. Không thể không nói, giống đực ở đây đúng là da dày thịt béo, cô đánh đến tê cả tay mà Cẩu Thắng chỉ bị rách môi, chảy chút máu, hoàn toàn không tính là bị thương.

Cẩu Thắng là thú nhân nhị giai, lúc nào cũng bám theo sau lưng Sư Tuấn, là con chó trung thành số một của hắn.

“Ngươi... ngươi đừng tưởng ta không dám đánh lại ngươi…”

“Sao? Ngươi cũng muốn học theo Sư Tuấn, ra tay với cha ta?” Đồ Kiều Kiều cười nhạt, rồi liếc mắt về phía Cẩu Tráng.

Lúc này, mặt Cẩu Tráng đỏ bừng, đành phải bước ra dàn xếp.

“Được rồi! Chuyện này kết thúc tại đây. Cẩu Thắng, lần này ngươi khỏi theo đoàn hộ tống hàng hóa. Thời gian không còn sớm, tất cả chuẩn bị lên đường!”

Giây phút ấy, trong đầu Cẩu Tráng chỉ có một suy nghĩ: làm sao đuổi Đồ Kiều Kiều đi cho nhanh. Miễn là nàng ta còn ở lại, nơi nào cũng rối loạn. 

Gã tuyệt đối không vì Đồ Kiều Kiều mà xử phạt bất kỳ thú nhân hay giống cái nào trong bộ lạc. Dù nàng ta có bị ấm ức cũng đành chịu. Ai bảo nàng ta là giống cái không thể sinh con?

Nếu Đồ Kiều Kiều có thể sinh con, đừng nói Cẩu Thắng, ngay cả Sư Tuấn cũng chẳng dám động đến nàng ta. Muốn trách thì trách nàng ta quá xui xẻo. Việc gã không giam nàng ta trong động giống cái đã là có tình có nghĩa. 

Còn việc Đồ Kiều Kiều đến bộ lạc Kim Sư sống ra sao, đó là chuyện của nàng ta, chẳng liên quan gì đến gã. Có lẽ Thần Thú cũng sẽ hiểu cho nỗi khổ của gã thôi.

Đồ Kiều Kiều nhìn theo bóng Cẩu Tráng cùng đám người bộ lạc Dã Cẩu rời đi, trong lòng hiểu rõ: lần này cô và cả nhà xem như bị dồn ép đến cùng. Nhưng cô chưa bao giờ là kẻ chịu thiệt mà nuốt trôi. Lần này tạm nhẫn nhịn, nhưng sau này có cơ hội, cô nhất định sẽ trả lại gấp bội.

Dù là Sư Tuấn, Cẩu Thắng hay Dương Mị, cô sẽ không tha cho bất kỳ ai. Trong bộ lạc này, không ai vô tội cả. Đã từng hưởng lợi từ việc lấy cô ra trao đổi muối thì đều mắc nợ cô.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play