Cho dù ký chủ có xấu xí thì cũng chẳng sao. Với vận may lần này mà mở ra được từng ấy thứ quý giá, còn lo không biến thành xinh đẹp được sao? Muốn trở thành đệ nhất mỹ nhân trong thú thế cũng không phải là chuyện không thể.
“Ký chủ trước của em mở ra được cái gì?”
[À... Phúc Thai Đan.]
“Hết rồi.”
[Hết.]
Đồ Kiều Kiều: “…”
So ra thì vận khí của cô đúng là không tệ chút nào. Dùng câu Âu hoàng nhập xác để miêu tả cũng chẳng quá lời.
Những thứ cô cần gần như đều có đủ, chỉ thiếu mỗi một cái không gian tùy thân. Nếu có thêm được nó nữa thì đúng là vẹn toàn.
Đây chính là kỹ năng sinh tồn cần thiết khi xuyên đến dị giới! Không biết đến bao giờ cô mới có thể sở hữu.
“Không đúng! Nếu chị không có không gian, thì mấy thứ này để ở đâu?”
[Ký chủ yên tâm. Trước khi chị có không gian riêng, tất cả vật phẩm sẽ tạm thời được lưu giữ trong kho của hệ thống. Tuy nhiên, nếu đã lấy ra thì sẽ không thể cất lại được nữa.]
“Vậy chẳng lẽ chị không thể có một túi đồ hay không gian riêng để chứa đồ sao?”
[Tất nhiên là có thể, nhưng điều kiện là chị phải sinh được con non thì mới có cơ hội đạt được.]
Đồ Kiều Kiều: “…”
Không hổ danh là hệ thống sinh con. Ba câu thì hết hai câu dính dáng tới việc sinh con. Đến cả phần thưởng cũng xoay quanh chuyện đó. Xem ra cô chỉ còn cách chờ đến khi vào được bộ lạc Kim Sư rồi tính tiếp.
[Ký chủ, xin hỏi chị có muốn dùng ngay Tố Dung Đan và Tố Thể Đan không?]
“Từ từ đã. Giúp chị lấy viên đan dược nhất phẩm ra, mấy thứ còn lại tạm thời cứ để đó, chưa cần dùng vội.”
Hiện tại cô vẫn còn ở trong bộ lạc Dã Cẩu nên không thể thay đổi quá rõ rệt. Đợi đến khi tới được bộ lạc Kim Sư rồi dùng cũng chưa muộn.
Haizzz... giờ cô chỉ muốn được tắm một trận cho sạch sẽ. Không biết cơ thể của nguyên chủ trước đó đã bao lâu không được tắm rửa, cả người dơ dáy không chịu nổi. May mắn là chưa bốc mùi, cũng chưa có rận, nếu không thì đúng là muốn khóc cũng chẳng ra nước mắt.
[Được rồi, ký chủ.]
Sau khi Đồ Kiều Kiều nuốt viên đan dược vào, toàn thân lập tức nóng lên từng đợt. Không lâu sau, vết thương trên trán cô bất ngờ khép lại như có phép màu.
Cùng lúc đó, trên người cô bắt đầu toát ra mùi hôi nồng nặc. Đồ Kiều Kiều không chịu nổi mùi hôi trên cơ thể mình, rất muốn đi tắm.
Nhưng lúc này mùa hè đã gần kết thúc, thời tiết đang chuyển lạnh. Giống cái mà đi tắm ở bờ sông lúc này rất dễ nhiễm lạnh. Hơn nữa, cô hiện tại vẫn là một giống cái bị giam lỏng, căn bản không thể làm theo ý mình. Hầu Sơn chắc chắn sẽ không cho phép.
Tuy hiện giờ cô đã trở thành giống cái nhất giai, nhưng Hầu Sơn lại là giống đực nhị giai. Nếu thật sự ra tay, cô không phải đối thủ.
Chưa kể, dù có thể tắm, cô cũng chẳng có đồ để thay. Tám sạch rồi lại phải mặc đồ cũ thì khác nào không tắm. Trên người cô bây giờ chỉ còn duy nhất một chiếc váy da thú vá chằng vá chịt, những bộ khác đều đã bị nguyên chủ đem đi đổi lấy thức ăn để nuôi sống cả nhà.
Nguyên chủ từng là giống cái được cả nhà cưng chiều nhất, nên cũng có không ít váy da thú. Nhưng từ khi cha Đồ Sơn bị thương không thể đi săn, còn các cha khác và anh trai đều mất tích, nguyên chủ đành phải đem váy da thú đi đổi lấy đồ ăn, cầm cự qua ngày.
Mùi hôi trên người khiến Đồ Kiều Kiều không tài nào ngủ yên được. Trước kia dù có bệnh đến mức nằm liệt giường, cô cũng chưa bao giờ thấy mình hôi hám đến vậy.
Vì vậy sáng hôm sau, Đồ Kiều Kiều xuất hiện trước mặt đám thú nhân với mái tóc rối bù, khuôn mặt lem luốc, toàn thân dơ dáy không chịu nổi.
Lần này, “hàng hóa” chính là Đồ Kiều Kiều. Ngoài ra còn có một ít thịt dã thú, tất cả đều dùng để giao dịch với bộ lạc Kim Sư, lấy muối dự trữ cho mùa đông.
Sau khi mùa hè kết thúc sẽ đến mùa gió lớn, tiếp theo đó là mùa đông. Khi gió lớn tràn về, giống cái gần như không thể ra khỏi hang. Mọi nguồn thực phẩm đều phải trông cậy vào giống đực săn bắt và tích trữ từ trước.
Vì vậy, ngay từ cuối mùa hè, giống đực đã phải chuẩn bị thức ăn để đủ dùng qua mùa gió lớn và mùa đông. Nếu không, giống cái và con non rất dễ bị đói chết.
Trong đám đông thú nhân, Đồ Kiều Kiều nhanh chóng nhìn thấy cha và mẹ của mình. Cô vẫy tay gọi:
“Cha, mẹ, con ở đây!”
Lúc này Hùng Lị mới nhận ra đứa con gái giữa đám người. Chỉ cách một đêm mà suýt nữa không nhận ra nổi. Hùng Lị vội dìu Đồ Sơn tiến về phía Đồ Kiều Kiều.
Đồ Kiều Kiều cũng vội vàng chạy tới đón. Những người khác thấy vậy liền đồng loạt tránh xa, ai nấy đều lộ vẻ chán ghét.
Lý do rất rõ ràng: mùi trên người cô quá nặng. Một giống cái không thể sinh con, lại dơ bẩn, hôi hám, xấu xí như vậy thì chẳng có giống đực nào muốn đến gần.
“Kiều Kiều, sao con lại thành ra thế này? Có phải Hầu Sơn bắt nạt con không?”
Hùng Lị vừa hỏi vừa trừng mắt, ánh nhìn sắc bén lia thẳng về phía Hầu Sơn.
“Không đâu mẹ, chỉ là lâu quá không được tắm thôi.” Đồ Kiều Kiều nói xong, lại không từ bỏ hy vọng, khẽ hỏi:
"Mẹ, nhà mình còn bộ váy da thú nào không?”
“À… Kiều Kiều, chỗ mẹ còn một chiếc. Con xem thử có mặc vừa không?” Hùng Lị dè dặt lên tiếng, trong lòng thì tràn đầy áy náy. Nếu không vì cha mẹ, Kiều Kiều đâu đến nỗi ngay cả một chiếc váy da thú để tắm rửa cũng không có.
Tuy Hùng Lị cũng gầy yếu, nhưng vóc người lại lớn, váy của bà Đồ Kiều Kiều không thể mặc vừa. Vì vậy, cô chỉ đành lắc đầu:
“Mẹ, thôi khỏi. Chờ có cơ hội rồi làm cái mới cũng được.”
Đúng lúc đó, một tiếng gầm giận dữ vang lên:
“Đồ Kiều Kiều! Ngươi lại bắt nạt Dương Mị! Ta đã nói bao nhiêu lần rồi, dù ngươi có làm gì đi nữa, ta cũng sẽ không thích ngươi! Nếu còn dám ức hiếp nàng ấy, dù ngươi là giống cái, ta cũng sẽ không nương tay!”
“Sư Tuấn! Ngươi dám? Động tay với giống cái sẽ bị Thần Thú trừng phạt, chẳng lẽ ngươi không sợ sao?” Hùng Lị lập tức chắn trước mặt Đồ Kiều Kiều, không cho Sư Tuấn tiến lại gần.
Dù đang bị thương ở chân, Đồ Sơn vẫn gắng sức lê bước tới, che chắn cho Hùng Lị và Đồ Kiều Kiều. Tuy đã tàn phế, nhưng vì bạn lữ và con gái, ông vẫn sẵn sàng dốc hết sức mình để bảo vệ.
Sư Tuấn bị lời của Hùng Lị làm chững lại. Quả thật hắn không thể tùy tiện ra tay với giống cái, nhưng Đồ Sơn thì lại khác. Hắn không tin Đồ Kiều Kiều có thể dửng dưng nhìn cha bị thương.
“Cha, coi chừng!” Đồ Kiều Kiều vội hô lên.
Chỉ thấy Sư Tuấn bất ngờ vung tay đánh về phía Đồ Sơn. Hắn ra tay rất nhanh. Dù Đồ Kiều Kiều đã tập trung nhìn chằm chằm và phản ứng kịp thời, nhưng cô dù sao cũng chỉ là giống cái nhất giai, thực lực kém xa Sư Tuấn – một giống đực tam giai.
Vì vậy, dù cô cố gắng kéo Đồ Sơn tránh đi, cánh tay ông vẫn bị chưởng lực đánh trúng.
“A!”
Đồ Sơn hét lên một tiếng đau đớn.
“A Sơn, chàng không sao chứ?”
Hùng Lị cuống cuồng đỡ lấy bạn lữ, trong lòng vừa lo lắng vừa phẫn nộ. Giây phút này, bà căm hận Sư Tuấn đến tận xương tủy.
Hai mắt Sư Tuấn đỏ rực, còn định tiếp tục ra tay. Đồ Kiều Kiều lập tức đứng chắn trước Đồ Sơn, ánh mắt hạnh lạnh lùng nhìn thẳng hắn:
“Sư Tuấn! Hôm nay ngươi dám đánh cha ta, chuyện này ta tuyệt đối không để yên! Mau gọi thủ lĩnh ra đây! Nếu không, ta nhất định không bỏ qua!”
Nghe vậy, Cẩu Tráng nhíu mày, nhưng vẫn bước ra khỏi hàng ngũ thú nhân. Nếu không sợ Đồ Kiều Kiều tiếp tục gây chuyện, gã vốn chẳng muốn xuất hiện. Thật ra từ đầu gã vẫn quan sát mọi chuyện. Việc không ngăn Sư Tuấn ra tay cũng là cố ý, để Đồ Kiều Kiều bị dạy dỗ một trận.
Ai ngờ nàng ta chẳng những không biết điều, còn lớn tiếng đòi gã ra mặt phân xử. Trong khi rõ ràng người sai là nàng ta.
“Được rồi! Đồ Kiều Kiều, chuyện này cho qua. Trời không còn sớm, các ngươi mau lên đường đi.”
Cẩu Tráng tỏ vẻ rộng lượng, ra dáng thủ lĩnh khoan dung.