Hắn mới chỉ đạt đến tam giai đã có thể thức tỉnh dị năng nguyên tố tự nhiên hệ băng, bởi vậy mỗi lần đi săn đều thuận lợi hơn nhiều.
Ở nơi này, dã thú cũng chia làm hai loại: một là dã thú thông thường, chỉ dùng để lót dạ; hai là dị thú, có thể giúp thú nhân tăng cường dị năng, dùng để bồi bổ thân thể khi đột phá hoặc sau khi tiêu hao.
Thú nhân nếu thường xuyên ăn thịt dị thú thì tốc độ tu luyện sẽ mau hơn. Hơn nữa, nếu con non từ thuở nhỏ đã được ăn thịt dị thú thì sau này sẽ được trợ giúp rất lớn trong quá trình thức tỉnh thiên phú dị năng nguyên tố tự nhiên.
Dị thú, dĩ nhiên cũng hung tàn và lợi hại hơn nhiều so với dã thú thường, gần như mỗi con đều nắm giữ một loại dị năng nguyên tố tự nhiên, bởi vậy mới được gọi là dị thú.
Đồ Kiều Kiều mở lớp lá cây, cầm lấy một miếng thịt bỏ vào miệng. Mùi tanh nồng nặc lập tức tràn khắp khoang miệng, khiến cô suýt chút nữa nhổ ra. Nhưng nghĩ đến cái bụng đói cồn cào, cô chỉ đành cố ép bản thân nuốt xuống.
Miếng thịt ấy ngoài mùi tanh thì chẳng còn chút hương vị nào. Hẳn là bộ lạc Dã Cẩu không muốn tốn một chút muối nào cho kẻ sắp bị đưa đi là cô. Không nêm nếm, không tẩm ướp, thịt thì vừa dai vừa cháy xém, cứng đến nỗi cô cắn cũng chẳng nổi.
Sư Tuấn thấy Đồ Kiều Kiều vừa ăn vừa nhăn nhó, không khỏi cau mày:
“Ngươi đã không còn là người của bộ lạc, cho ngươi chút thịt ăn đã là tốt lắm rồi, còn dám chê đồ ăn trong bộ lạc?”
“Ngươi còn chuyện gì nữa không?”
“Ngươi... ngươi muốn làm gì?” Sư Tuấn theo bản năng lùi về sau một bước, cảnh giác nhìn chằm chằm Đồ Kiều Kiều. Hắn sợ nàng ta sẽ giở trò, bám lấy hắn mà làm loạn.
“Không có việc gì thì mau rời khỏi đây! Ta không muốn thấy cái bản mặt xúi quẩy của ngươi làm ta chán ăn!”
“Ngươi... Đồ Kiều Kiều, ngươi đừng giở trò với ta! Ta sẽ không mắc bẫy đâu! Trong lòng ta chỉ có một mình Dương Mị là giống cái duy nhất, ngươi đừng mơ chen chân vào giữa chúng ta!”
Sư Tuấn nghiêm mặt, lớn tiếng chỉ trích, như thể hắn đứng về phía chính đạo.
Đồ Kiều Kiều liếc Sư Tuấn một cái, lạnh lùng nói:
“Ngươi bị bệnh à?”
Cô đâu có mù mắt mà phải để tâm tới một thú nhân cao ngạo như hắn? Tuy rằng Sư Tuấn rất được ưa chuộng trong bộ lạc Dã Cẩu, nhưng điều đó chẳng có nghĩa là hắn có thể so bì với các giống đực của bộ lạc Kim Sư.
Trong ký ức của nguyên chủ, thủ lĩnh bộ lạc Kim Sư có một người con trai có thiên phú cực kỳ xuất sắc. Lần này cô chính là muốn đến tìm hắn.
Đồ Kiều Kiều khó khăn lắm mới nuốt xong miếng thịt nướng cứng như đá. Ăn xong, cô phủi tay, chuẩn bị nằm nghỉ.
“Mời ngươi ra ngoài. Ta muốn ngủ. Yên tâm đi, ta không có ý định gì với ngươi đâu.”
Cô nằm nghiêng trên giường đá, đưa lưng về phía Sư Tuấn, thậm chí không buồn nhìn hắn thêm một lần nào.
Sư Tuấn xưa nay chưa từng bị giống cái nào đối xử lạnh nhạt như thế, trong lòng không khỏi dâng lên một cảm giác hụt hẫng. Thế nhưng hắn quyết không chịu hạ mình trước mặt Đồ Kiều Kiều. Chỉ lạnh nhạt để lại một câu:
“Tốt nhất lời ngươi nói là thật!”
Sư Tuấn xoay người rời đi. Vừa ra đến cửa hang, liền thấy Hầu Sơn đang đứng canh ở đó. Hắn trừng mắt liếc Hầu Sơn một cái rồi xoay người bỏ đi.
Sư Tuấn đi chưa bao lâu thì Dương Mị đã cầm mấy quả dại khô héo đến nơi.
“Dương Mị, sao nàng lại tới đây?”
Giọng Hầu Sơn lập tức trở nên dịu dàng, khác hẳn khi đối mặt với người khác.
“Ta... ta đến xem thử Kiều Kiều.”
“Nàng nhìn nàng ta làm gì? Nàng ta chẳng phải cũng thích Sư Tuấn sao? Nàng không sợ Đồ Kiều Kiều giành mất Sư Tuấn à? Khi nãy Sư Tuấn còn mới đến gặp nàng ta đấy.” Trong mắt Hầu Sơn thoáng qua một tia xảo trá.
“Không... không đâu. Sư Tuấn ca ca sẽ không đối xử với ta như vậy...” Dương Mị hoảng hốt đáp, nói xong liền vội vã chạy vào trong hang.
Đồ Kiều Kiều cảm thấy thật phiền não. Mấy người này cứ đợi đến lúc cô chợp mắt là lại kéo nhau tới, ra vào liên tục, ở đây quả thực chẳng có lấy chút riêng tư.
“Đồ... Đồ Kiều Kiều, đây là mấy quả dại ta mang đến cho ngươi, ngươi ăn đi.” Dương Mị đưa mấy quả dại khô héo tới trước mặt cô, nhưng cô không hề đưa tay nhận lấy.
“Ngươi giữ lấy mà ăn. Ta không cần. Nếu ngươi đến vì Sư Tuấn, vậy thì không cần phải bận tâm. Ta sắp rời khỏi bộ lạc rồi, không đe dọa gì đến ngươi cả.” Ánh mắt cô nhìn Dương Mị không chút ấm áp.
Ban đầu, cô còn tưởng Dương Mị là một con cừu nhỏ đơn thuần. Giờ xem ra, chẳng qua chỉ là một đóa hoa sen đen mà thôi.
Cô không tin Dương Mị không biết những quả dại kia có độc. Nếu không nhờ hệ thống nhắc nhở, cô thật đã tưởng đối phương quan tâm đến mình.
Hơn nữa, giống cái khi đi hái quả dại tuyệt đối sẽ không hái những loại không quen biết. Dương Mị đã hái mấy quả ấy đưa cho cô, đủ cho thấy ả biết rõ tác dụng của chúng.
“Vậy... vậy mấy quả dại này ta để lại cho ngươi. Ngươi ăn vào mới có sức mà rời khỏi đây...”
Dương Mị hoảng loạn bỏ lại đám quả, vừa nói vừa khóc, rồi chạy vụt ra ngoài.
Đồ Kiều Kiều: “…”
Quả nhiên chưa bao lâu sau, Hầu Sơn lại xông vào, vừa mở miệng đã định mắng mỏ. Đồ Kiều Kiều lạnh lùng liếc gã ta một cái:
“Cút! Bằng không hậu quả thế nào, ngươi gánh không nổi đâu.”
Ánh mắt kia khiến Hầu Sơn kinh hãi. Không hiểu vì sao, trong lòng gã ta bỗng dâng lên một nỗi sợ khó nói thành lời. Gã ta hừ lạnh một tiếng, quay người bỏ ra ngoài, nhưng vẫn không quên buông lời đầy ác ý:
“Sư Tuấn nhất định sẽ vì Dương Mị mà báo thù!”
Hầu Sơn vừa rời khỏi, Đồ Kiều Kiều liền lập tức ném mạnh mấy quả dại xuống đất, trong lòng bốc lên một cơn tức giận.
Nếu như cô cũng có thể thức tỉnh dị năng nguyên tố tự nhiên thì tốt biết mấy, gặp ai không vừa mắt thì cứ đánh thẳng tay, đâu cần phải phí lời với bọn họ.
“Đinh Đang, chẳng lẽ chị không thể thăng phẩm giai, hoặc thức tỉnh dị năng sao?”
[Đương nhiên là có thể, ký chủ. Chị sinh ra con non ưu tú thì sẽ có cơ hội nhận được đan dược. Đan dược này có thể giúp thăng phẩm giai. Hiện tại, phẩm giai của chị vẫn là bằng không.]
“Chị biết rồi.”
Đồ Kiều Kiều tuy hơi uể oải, nhưng trong lòng lại nhen lên một tia hy vọng. Sinh con thôi mà, cô đâu có phải không làm được.
So với cái chết thì vẫn còn hơn. Huống hồ nếu có được một thân thể khỏe mạnh, muốn ăn gì liền có thể ăn, nghĩ đến thôi cũng thấy quá tốt rồi.
Về phần vì sao cô có thể nhanh chóng tiếp nhận cuộc sống ở thú thế, phần lớn là nhờ trước kia từng đọc không ít tiểu thuyết thể loại này.
Mỗi lần thấy nữ chính bị ném đến dị giới, là lại giãy giụa trốn tránh, không chịu đối mặt thực tại, cuối cùng vẫn bị thực tế vùi dập cho đến khi khuất phục số phận.
Đã biết trước kết cục là như thế, cô còn vùng vẫy làm chi nữa? Đây gọi là biết điều, không đi đường vòng. Huống chi, cô vốn dĩ rất thích động vật nhỏ, đặc biệt là loại lông mềm xù như đám thú nhân ở đây.
[Phải rồi, ký chủ, gói quà tân thủ của chị còn chưa mở. Có muốn mở ra không?]
“Mở đi!”
[Chúc mừng ký chủ nhận được các vật phẩm sau:
Phúc Thai Đan x1 (số lượng và giới tính con non sinh ra là ngẫu nhiên, dùng sau khi giao phối)
Dưỡng Nhan Đan x1 (da trắng như tuyết, mịn màng như sương)
Tố Thể Đan x1 (điêu khắc thân thể hoàn mỹ)
Đan dược nhất phẩm x1 (giúp người dùng tấn thăng lên nhất giai)
Tố Dung Đan x1 (dung mạo đẹp như thần tiên, khuynh quốc khuynh thành)
Ký chủ thật sự rất may mắn! Đây là lần đầu tiên em thấy một người khi mở gói quà tân thủ lại nhận được nhiều vật phẩm quý như vậy!] Giọng của Đinh Đang tràn đầy phấn khích.
Ký chủ nhận được càng nhiều vật phẩm, đồng nghĩa với việc về sau sinh tồn càng dễ dàng, nhiệm vụ cũng càng dễ hoàn thành.
Lấy ví dụ như Dương Mị, tuy được xem là giống cái xinh đẹp nhất bộ lạc Dã Cẩu, nhưng trong mắt hệ thống, ả cũng chỉ được xem là hơi trắng trẻo một chút, miễn cưỡng tính là thanh tú mà thôi.
Còn ký chủ của nó, thật ra cũng không tệ. Chỉ là nước da có hơi ngăm, vóc dáng hơi gầy yếu, ngoài ra thì chẳng có gì đáng chê trách.