Hùng Lị thấy con gái mình bướng bỉnh đến vậy thì cũng đành thỏa hiệp. Con bé đang bị thương, nếu còn nhịn ăn nữa thì e là không thể cầm cự nổi. Bà chỉ còn cách cầm lấy một quả dại, cho vào miệng nhai.

“Kiều Kiều, mẹ ăn rồi, con cũng mau ăn đi.”

Hùng Lị đưa quả còn lại tới sát miệng Đồ Kiều Kiều. Lần này, cô không từ chối nữa, vui vẻ nhận lấy và ăn luôn.

Ăn xong một quả, cô lại càng cảm thấy đói. Nhưng giờ đây, còn có chuyện quan trọng hơn cô cần nói với Hùng Lị.

“Mẹ, con chắc chắn sẽ bị đưa tới bộ lạc Kim Sư để trao đổi. Người và cha hãy đi cùng con.”

Nếu họ chọn ở lại, cô cũng sẽ tôn trọng quyết định đó. Nhưng nếu họ đồng ý cùng cô rời đi thì càng tốt. Dù sao họ cũng là những người thân thiết nhất với nguyên chủ, sau này cũng sẽ là người thân của cô. Cô nhất định sẽ chăm sóc họ thật tốt.

“Đương nhiên rồi. Con đi đâu, mẹ và cha con sẽ theo đó. Có điều… không biết thủ lĩnh có cho chúng ta đi hay không.” Hùng Lị nói, giọng đầy lo lắng.

Tuy bà đã lớn tuổi, nhưng dù sao vẫn là một giống cái. Bà sợ rằng thủ lĩnh sẽ không dễ gì để mình rời khỏi bộ lạc.

“Mẹ, người cứ yên tâm. Chuyện xin phép thủ lĩnh cứ để con lo. Gã sẽ đồng ý thôi.”

“Nhưng con cũng đừng cố quá, nghe chưa.” Hùng Lị dặn thêm một câu, vẫn không khỏi lo lắng.

“Yên tâm đi, mẹ. Con bây giờ không còn là con của trước kia nữa. Người về chuẩn bị đi, mai dẫn theo cha cùng con rời khỏi nơi này.”

Đồ Kiều Kiều đoán Hầu Sơn chắc sắp dẫn Cẩu Tráng đến nên vội giục Hùng Lị.

Sau khi Hùng Lị rời đi, cô mới tạm yên lòng. Quả nhiên, chẳng bao lâu sau, Hầu Sơn đã dẫn Cẩu Tráng tới thật.

Không sai, thủ lĩnh bộ lạc Dã Cẩu chính là Cẩu Tráng.

“Đồ Kiều Kiều! Thủ lĩnh đến rồi, còn không mau xuống đây!”

Vừa bước vào hang, Hầu Sơn đã lớn tiếng gọi Đồ Kiều Kiều đang nằm trên giường đá.

“Không xuống thì không nói chuyện được à? Ta đâu có dùng chân để nói.” Đồ Kiều Kiều chẳng buồn khách sáo, còn trợn mắt lườm Hầu Sơn một cái.

“Được rồi, Đồ Kiều Kiều. Ngươi rốt cuộc có điều kiện gì thì nói thẳng đi. Ta không muốn phí thời gian với ngươi. Ngày mai là ngày giao dịch rồi, đừng có bày trò phá rối!” Mặt Cẩu Tráng sa sầm lại, giọng lộ rõ vẻ mất kiên nhẫn.

Nếu không phải sợ Đồ Kiều Kiều thật sự tự sát, gã cũng chẳng thèm tự mình đến. Giờ đây, nàng ta chính là tài sản quý giá nhất trong bộ lạc, có thể đổi được mười khối muối. Tuyệt đối không thể để xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

“Điều kiện của ta rất đơn giản. Ta đồng ý đến bộ lạc Kim Sư để trao đổi lấy muối, nhưng phải được mang theo cả mẹ và cha.”

“Không được! Ngươi có thể đưa Đồ Sơn đi, nhưng Hùng Lị thì không! Bà ta là giống cái, ngươi cũng biết giống cái quý giá đến mức nào rồi đấy!” Cẩu Tráng cau mày, lập tức từ chối.

“Nhưng mẹ ta đã già, lại không còn khả năng sinh con. Bà ở lại bộ lạc cũng chẳng có tác dụng gì, các ngươi còn phải tốn đồ ăn để nuôi nữa, đúng không?”

“Nhưng mà… nếu đem bà ta đưa vào động giống cái thì…”

Sắc mặt Đồ Kiều Kiều lập tức lạnh xuống:

“Đưa vào động giống cái? Thủ lĩnh, ngươi đừng quên, giống cái từng sinh con non thì không được phép đưa vào động giống cái. Đó là quy định do lão thủ lĩnh đặt ra, chẳng lẽ ngươi định phá bỏ? 

Nếu ngay cả điều này cũng không giữ, sau này e rằng chẳng còn giống cái nào dám ở lại bộ lạc Dã Cẩu nữa. Vì ai mà biết được, liệu họ có trở thành người tiếp theo giống như mẹ ta hay không?”

Cẩu Tráng nghe đến đây thì sững người. Gã cũng nhận ra suy nghĩ ban đầu của mình quá phiến diện, hoàn toàn không thực tế. 

Đồ Kiều Kiều lần này khiến gã phải nhìn bằng con mắt khác. Không ngờ sau một lần ngã, nàng ta lại trở nên lanh lợi, sắc bén hơn. Chỉ tiếc, dù thông minh đến đâu thì vẫn chỉ là một giống cái không thể sinh sản. Không thể làm nên chuyện gì lớn được.

“Thủ lĩnh, chúng ta không thể thả họ đơn giản như vậy…”

Cẩu Tráng phất tay ra hiệu cho Hầu Sơn im lặng, còn trừng mắt liếc gã ta một cái:

“Đủ rồi. Rốt cuộc là ta làm thủ lĩnh hay ngươi làm?”

Hầu Sơn dù không cam tâm, cũng đành im lặng lui sang một bên.

“Đồ Kiều Kiều, ta chấp nhận điều kiện của ngươi. Nhưng nói trước, ta chỉ đồng ý phần của mình. Còn chuyện bộ lạc Kim Sư có tiếp nhận bọn họ hay không thì không nằm trong quyền hạn của ta.”

“Ngươi cứ yên tâm. Chuyện đó không đến lượt ngươi lo. Nếu không còn gì nữa thì thủ lĩnh có thể về được rồi.” Đồ Kiều Kiều đáp nhàn nhạt, rồi lại nói thêm.

“À, tiện thể bảo người mang chút đồ ăn đến. Nếu ta chết đói ở đây, thì không phải các ngươi lỗ nặng à?”

Một khi mục đích đã đạt được, cô chẳng còn hứng thú đôi co với bọn họ thêm nữa. Cô còn phải nghỉ ngơi để dưỡng thương. Dù sao thì thân thể này vẫn còn rất yếu.

Từ sau khi các cha và anh trai của nguyên chủ mất tích, cô ấy chưa từng được ăn no một bữa cho ra hồn. Lúc thì no, lúc thì đói, lại thêm thân mang thương tích, cho dù thân thể có làm bằng sắt, cũng khó lòng chịu đựng nổi.

Nếu không phải vì phải đàm phán với Cẩu Tráng, e rằng cô đã chẳng còn hơi sức để nhúc nhích, cả người mềm nhũn như bông.

Sau khi đạt được mục đích, Cẩu Tráng cũng chẳng nói thêm lời nào với Đồ Kiều Kiều, chỉ phân phó Hầu Sơn canh giữ hang đá cẩn thận, còn bản thân thì quay về, sai các thú nhân giống đực mang chút đồ ăn tới cho Đồ Kiều Kiều. 

Đồng thời cũng thông báo cho Hùng Lị và Đồ Sơn chuẩn bị, ngày mai sẽ cùng Đồ Kiều Kiều rời khỏi bộ lạc.

Đồ Kiều Kiều nằm xuống chưa bao lâu, chừng hơn mười phút sau, liền có một giống đực cao độ một mét chín, dung mạo tuấn tú bước vào. Trong tay hắn cầm phần thịt nướng được gói bằng lá sen, sắc mặt lãnh đạm, ném thẳng phần thịt đến trước mặt cô.

“Cầm lấy mà ăn!” Hắn đưa mắt nhìn cô với thần sắc của kẻ ban ơn.

Đồ Kiều Kiều lặng lẽ nhìn Sư Tuấn một hồi, lúc này trong đầu mới dần hiện lên ký ức về thú nhân này.

Chưa đợi cô mở miệng, Sư Tuấn đã lên tiếng với giọng đầy chán ghét: “Đồ Kiều Kiều, ngươi đừng vọng tưởng nữa. Ta sẽ không thích ngươi đâu. Ngươi đã không thể sinh con, lại chẳng xinh đẹp đáng yêu như Dương Mị. Ta tuyệt đối không thể kết lữ với ngươi.”

“Ngươi yên tâm, ngươi chướng mắt ta thì ta lại càng khinh thường ngươi. Nếu không có chuyện gì thì mau đi cho khuất mắt ta.” Đồ Kiều Kiều chỉ cảm thấy nhìn Sư Tuấn thêm một cái là mắt lại đau thêm một phần.

Không phải là hắn không có tướng mạo, mà là cái tính khí cùng thái độ kia thật khiến người ta chán ghét. Cô thực sự không hiểu nổi vì sao nguyên chủ lại từng động tâm với hắn. Toàn thân trên dưới, cũng chỉ có gương mặt là còn tạm nhìn được.

À đúng rồi, suýt chút nữa thì quên. Sư Tuấn dường như là thú nhân có thiên phú cao nhất trong bộ lạc Dã Cẩu. Hiện tại hắn đã là giống đực tam giai, mang dị năng hệ băng, trong bộ lạc rất được giống cái yêu thích. Có lẽ nguyên chủ cũng vì vậy mà để mắt tới hắn chăng?

Nói về năng lực thì đúng là không tệ, chỉ tiếc con người lại quá mức tự cao.

Ở đại lục thú thế, cấp bậc thú nhân chia từ thấp đến cao theo thứ tự: Nhất giai đến Cửu giai. Sau Cửu giai còn có: Cực giai, Hoàng giai, Đế giai, Thánh giai, Thiên giai và Tuyệt giai. Mỗi cấp lại chia thành ba giai đoạn: sơ kỳ, trung kỳ và hậu kỳ.

Thú nhân có thiên phú tốt, khi đạt tới tam giai, có thể ngẫu nhiên thức tỉnh một loại dị năng nguyên tố tự nhiên. Kết hợp với tu vi, sức chiến đấu lại càng mạnh mẽ. 

Dĩ nhiên, kẻ không có thiên phú thì khó mà chạm tới tam giai. Dù có may mắn đạt được, cũng chưa chắc có thể thức tỉnh dị năng.

Còn Sư Tuấn, chính là một trong số ít những thú nhân có thiên phú nổi bật.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play