“Đồ Kiều Kiều, ngươi đừng tự coi mình là quan trọng. Nếu không chịu đi trao đổi vật phẩm, ngươi sẽ bị đưa vào động giống cái. Ngươi không có quyền lựa chọn, lại càng không đủ tư cách để ra điều kiện với thủ lĩnh.”
Hầu Sơn nhìn Đồ Kiều Kiều bằng ánh mắt khinh thường, rõ ràng là chẳng hề xem trọng những lời nàng ta vừa nói.
“Kiều Kiều, con không sao chứ? Con yên tâm, mẹ sẽ không để họ mang con đi trao đổi vật phẩm, càng không để con bị đưa đến động giống cái! Dù có phải liều cả mạng này, mẹ cũng nhất định sẽ tìm cách cứu con.”
Hùng Lị kích động nhìn đứa con gái của mình. Khi trông thấy vết thương trên trán con bé, bà đau lòng đến mức không chịu nổi, chỉ hận không thể thay con gánh chịu tất cả.
“Con không sao đâu mẹ, người cứ yên tâm.”
Đồ Kiều Kiều dịu giọng trấn an, liếc nhìn Hùng Lị một cái rồi quay lại nhìn Hầu Sơn. Ánh mắt cô lúc này lạnh lẽo đến mức khiến người khác phải rùng mình.
“Vậy sao? Nếu các ngươi không đồng ý điều kiện của ta, thì ta chết cũng được. Lúc đó, thủ lĩnh không chỉ mất một lượng lớn vật phẩm có thể đổi được, mà cả bộ lạc còn mất đi một giống cái. Như vậy thật sự không đáng lo à?”
“Đồ Kiều Kiều, ngươi dám à? Ngươi không sợ chết sao?”
Hầu Sơn kinh ngạc nhìn Đồ Kiều Kiều. Đây thật sự là Đồ Kiều Kiều mềm yếu, bất lực ngày trước sao?
“Ta đã chết một lần rồi, còn gì để sợ nữa? Dù sao, những điều cần nói ta đã nói rồi. Ngươi có báo lại với thủ lĩnh hay không, thủ lĩnh có chấp nhận hay không, đó là chuyện của các ngươi. Một giống chẳng có gì ngoài hai bàn tay trắng như ta thì chẳng có gì để mất cả.”
Đồ Kiều Kiều ngẩng đầu, dịu dàng liếc nhìn Hùng Lị vẫn còn sững sờ:
“Mẹ, con vào trong trước đây. Người cũng mau về đi, thật sự không sao đâu.”
Nói xong, cô xoay người bước vào hang đá, không hề ngoảnh đầu lại.
Rất nhanh sau đó, từ bên ngoài hang đá vang lên tiếng Hầu Sơn đuổi Hùng Lị đi. Trước khi rời khỏi, Hùng Lị như bừng tỉnh, còn không quên lớn tiếng gọi vào trong hang:
“Kiều Kiều, con tuyệt đối đừng nghĩ quẩn! Mẹ và cha con đã cực khổ lắm mới có được một đứa con gái như con. Nếu con chết rồi, chúng ta cũng không sống nổi nữa!”
“Hùng Lị, đi nhanh! Nếu ngươi còn không đi, ta sẽ đi tìm Đồ Sơn gây chuyện đấy.”
Hầu Sơn mất kiên nhẫn phất tay đuổi. Bọn họ là giống đực, không thể ra tay với giống cái, nhưng điều đó không có nghĩa là không thể động vào thú phu của giống cái.
Hùng Lị sợ Hầu Sơn thực sự đi tìm Đồ Sơn gây phiền phức nên đành không cam lòng mà rời đi. Bà vừa đi vừa ngoái đầu nhìn lại đầy lưu luyến. Thái độ do dự ấy khiến Hầu Sơn càng thêm bực bội, gã ta đang nóng lòng quay về báo tin cho thủ lĩnh.
Không thể để Đồ Kiều Kiều chết được. Dù sao nàng ta cũng là giống cái còn trẻ, có thể đổi được khá nhiều muối. Bọn họ không muốn bỏ lỡ cơ hội giao dịch lần này.
Trước khi rời đi, Hầu Sơn còn quay lại hang đá dọa thêm một lần, cảnh cáo Đồ Kiều Kiều đừng mơ chạy trốn. Nếu để bị bắt lại một lần nữa, đừng trách bọn họ đưa thẳng vào động giống cái.
Hầu Sơn đi rồi, hang đá lại trở về vẻ yên tĩnh ban đầu. Đồ Kiều Kiều đương nhiên không có ý định trốn đi. Thân thể cô lúc này vừa gầy yếu vừa bị thương, đến đi đứng còn không vững, thì làm sao mà chạy nổi?
Chưa kể, cô từng đọc truyện về thế giới thú nhân, biết rõ bên ngoài các bộ lạc đầy rẫy dã thú hung dữ.
Một giống cái tay chân yếu ớt như cô mà dám một mình chạy ra ngoài, e là chưa đi được bao xa đã mất mạng. Trừ khi cô chán sống, mới dám làm chuyện dại dột như vậy.
Nói đi cũng phải nói lại, cô không yên tâm về Hùng Lị và Đồ Sơn, nên đã quyết định sẽ đưa cả hai rời khỏi bộ lạc này cùng mình.
Bộ lạc này không có lấy một chút tình người. Giống cái khi mất đi giá trị lợi dụng thì lập tức bị đẩy vào động giống cái, trở thành công cụ để giống đực phát tiết dục vọng.
Trước khi anh trai và các cha của nguyên chủ mất tích, họ từng có nhiều cống hiến cho bộ lạc. Vậy mà sau khi họ gặp chuyện, một người cha trở thành thú tàn tật, những kẻ kia liền trở mặt, coi như người xa lạ.
Với một bộ lạc vô tình vô nghĩa như thế, giữ lại thì có ích gì? Dù lần này có may mắn thoát được, nhưng lần sau thì sao?
Tuy cô có hệ thống sinh con, hoàn toàn có thể ở lại đây rồi âm thầm lật ngược thế cờ. Nhưng cô không muốn để đám thú nhân trong bộ lạc này được lợi.
Huống chi, giờ mà cô nói mình có khả năng sinh sản, e rằng cũng chẳng ai tin.
Thà đến bộ lạc Kim Sư còn hơn. Ít nhất điều kiện sống ở đó tốt hơn nơi này rất nhiều. So với bộ lạc hiện tại, cô càng nghiêng về phía Kim Sư hơn.
Dù lần này đi với thân phận bị trao đổi như một món hàng, nhưng ai dám chắc một người đến từ thế giới hiện đại như cô lại không thể thu phục được một giống đực ngây thơ trong thế giới thú nhân?
[Ký chủ, nếu bọn họ không đồng ý thì sao? Chẳng lẽ chị thật sự muốn bị đưa vào động giống cái à?]
Đinh Đang vô cùng lo lắng. Nó thật sự không muốn ký chủ của mình bị đẩy vào nơi đó. Dù sao, giống cái trong động đó thường có thiên phú rất thấp, con non được sinh ra cũng sẽ không khá hơn.
Nó là hệ thống sinh con, không chỉ để giúp sinh sản, mà còn phải đảm bảo ký chủ sinh ra những con non có chất lượng cao nhất.
“Tất nhiên là không đời nào. Nếu bọn họ không đồng ý, ta chỉ còn cách liều mình đưa Hùng Lị và Đồ Sơn rời khỏi nơi này.”
Trong mắt Đồ Kiều Kiều lóe lên vẻ sắc lạnh đầy cứng cỏi và quyết đoán.
Gần bộ lạc Dã Cẩu, ngoài bộ lạc Kim Sư ra thì chỉ còn bộ lạc Linh Dương là gần nhất. Nhưng cô chắc chắn sẽ chọn nơi mạnh nhất để nương thân. Nếu không may đến nhầm bộ lạc Linh Dương, e là sẽ chỉ trở thành miếng mồi để người ta xâu xé.
[Nhưng mà… nếu các người rời đi như vậy thì sẽ rất nguy hiểm.]
Hệ thống vẫn còn lo lắng. Nó không muốn ký chủ vừa mới bị nó ràng buộc đã chết thẳng cẳng như thế.
[Cứ yên tâm, chắc chắn sẽ không đến mức đó. Cẩu Tráng không đời nào chịu bỏ lỡ cơ hội giao dịch lần này. Dùng một giống cái vô dụng như chị để đổi lấy mười khối muối thì với bọn họ mà nói, đây là vụ làm ăn lời chắc, không thể lỗ.]
Đồ Kiều Kiều nói chắc nịch.
[Miễn là trong lòng ký chủ hiểu rõ thì tốt rồi.]
Đinh Đang thở phào nhẹ nhõm. Đây là lần đầu tiên nó gặp được một ký chủ sau khi ràng buộc mà không oán trách gì cả.
Trong số các hệ thống, loại như nó là bị chán ghét nhất. Phần lớn ký chủ, khi phát hiện mình bị ràng buộc với hệ thống sinh con, đều lập tức chọn cách tự sát.
Hai ký chủ trước của nó, một người đã tự tử, người còn lại tuy ban đầu chấp nhận nhiệm vụ, nhưng cuối cùng lại vứt bỏ con cái, cùng chồng cao chạy xa bay, để con mặc kệ sống chết.
Cũng chính vì nhiệm vụ thất bại, nó mới bị đày đến thế giới thú nhân này. Thực ra, đối với một hệ thống như nó, môi trường ở đây lại là phù hợp nhất. Chỉ là không rõ ký chủ hiện tại có thể thích nghi được hay không. Trước mắt thì có vẻ vẫn ổn, còn về sau thế nào thì chưa biết được.
Không đợi Hầu Sơn quay lại, Hùng Lị đã lén lút tới hang. Thấy bên ngoài không có ai canh, bà liền nhanh chóng chui vào.
“Kiều Kiều! Kiều Kiều!”
“Mẹ? Sao người lại đến đây?”
Đồ Kiều Kiều vội vàng bước xuống khỏi giường đá. Còn chưa đứng vững, cô đã bị Hùng Lị giữ lại. Bà nhìn quanh đầy cảnh giác, sau đó lấy từ trong người ra hai quả dại khô quắt, nhét vào tay cô.
“Kiều Kiều, tranh thủ lúc Hầu Sơn chưa đến, con mau ăn đi.”
Đồ Kiều Kiều nhìn đôi tay gầy guộc trơ xương của Hùng Lị, trong lòng chợt dâng lên nỗi xót xa. Khóe mắt cô bắt đầu đỏ hoe.
“Mẹ, mỗi người một quả nhé.”
Cô thực sự đang đói, nhưng cũng hiểu rõ đây là quả dại mà Hùng Lị đã nhịn ăn để dành riêng cho mình.
“Kiều Kiều, mẹ không đói. Con mau ăn đi.”
Hùng Lị vẫn không ăn, tiếp tục đẩy quả về phía Đồ Kiều Kiều, ra hiệu bảo con ăn nhanh lên.
“Nếu người không ăn thì con cũng không ăn.”
Đồ Kiều Kiều quay đầu sang chỗ khác, cố tình làm bộ giận dỗi.