“Chân ngươi sao lại thành ra thế này? Chẳng lẽ ngươi trúng phải lời nguyền gì à?” Đồ Kiều Kiều càng nghĩ càng thấy khả năng đó là thật, sắc mặt cũng dần trở nên nghiêm trọng.
“Chân ta thật ra là… à… do kiệt sức quá độ, không sao đâu, không đau… Còn lời nguyền gì đó, ta chưa từng nghe đến, em đừng lo…” Dạ Ngôn thật sự chưa từng nghe qua thứ gọi là lời nguyền. 
Kiều Kiều đang nói gì vậy? Em ấy sẽ không vì y không biết chuyện đó mà không cần y nữa chứ?
Đừng như vậy mà! Tuy y chưa nghe nói, nhưng y có thể đi tìm hiểu. Y cam đoan sẽ không khiến Kiều Kiều thất vọng, chỉ xin em ấy đừng vứt bỏ y.
Giờ Dạ Ngôn mới hiểu, lúc trước mình đã từ chối điều gì. Nghĩ lại, y chỉ muốn quay về đánh cho tỉnh cái đầu ngu ngốc của mình lúc ấy. Thật đúng là hồ đồ. Một bạn lữ tốt như thế mà không biết giữ, lại cố chấp từ chối! Giờ thì hay rồi, đến cả tư cách làm thú phu cũng chưa chắc giữ được.
Nghĩ đến đây, Dạ Ngôn lại muốn khóc. Bỗng ánh mắt y sáng lên. 
Đúng rồi! Trân châu! Y nhớ Kiều Kiều rất thích trân châu. Dọc đường đi, y khóc ra không ít trân châu: bị thương cũng khóc, lạnh cũng khóc, tủi thân cũng khóc.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play