“Vậy thì đệ yên tâm rồi. Chỉ tiếc là không tận mắt thấy gã chết, trong lòng vẫn thấy có chút tiếc nuối.” Nếu được, Diêu Kỳ Diệp thật sự muốn trói Thượng Xích lại cho Ứng Khương tận mắt chứng kiến, xem gã ta có chịu đựng nổi không.
“Thôi, đừng giận nữa. Bọn chúng sẽ không có kết cục tốt đâu. Thế này đi, A Diệp, đệ cứ về trước. Huynh vào trong bộ lạc xem thử xem bọn họ có đang trốn trong đó không. Tốc độ của huynh rất nhanh, mọi người không cần chờ, huynh sẽ đuổi kịp ngay.”
“Được, ca ca, huynh nhớ cẩn thận.”
“Ừm.” Diêu Kỳ Xuyên không cam lòng nếu chưa tự mình tìm kiếm kỹ một lượt trong bộ lạc. Nhỡ đâu bọn họ thật sự đang giấu người ngay trước mắt thì sao? Nếu lần này vì không chịu tìm mà để vuột mất cơ hội, y nhất định sẽ hối hận cả đời.
Đồ Kiều Kiều thấy chỉ có một mình Diêu Kỳ Diệp trở về, theo bản năng hỏi:
“A Diệp, còn A Xuyên đâu?”
“Kiều Kiều, ca ca ta vào bộ lạc xem thử. Huynh ấy bảo chúng ta đi trước, không cần chờ. Huynh ấy có dị năng tốc độ, chạy rất nhanh nên không cần lo lắng.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play